CHƯƠNG 505: CÓ THỂ VẪN CÒN GẶP LẠI
Nghe được lời của Tường Vi, vẻ mặt Sở Vĩnh Du cũng trở nên kỳ quái.
Làm phép toán, cha mẹ của Tỉnh Vu Dịch phải hơn 60 tuổi, nam giới còn có thể có con, nhưng đối với phụ nữ tuổi này mang thai quả thực là hơi quá mức.
“Tăng tốc độ đi.”
“Vâng.”
Đừng nói đến Sở Vĩnh Du, hiện tại trong bệnh viện, Tỉnh Dung và mẹ Tỉnh Vu Dịch nhìn tờ báo cáo trên tay, hai người đều ngẩn ra.
Thật lâu sau, người phụ nữ mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Tỉnh Dung, ánh mắt vẫn là dày đặc sự khó tin.
“Lão Tỉnh, cái này… chẳng lẽ là xét nghiệm nhầm, từ khi nào mà có thai một ngày cũng phát hiện được?”
Mặc dù họ vừa mới chung phòng ngày hôm qua, nhưng chuyện này có phải là hơi quá đáng không?
Tỉnh Dung chậm rãi đứng dậy, cầm lấy tờ xét nghiệm nói.
“Đi, chúng ta đi gặp bác sĩ hỏi.”
Ông không thể tin được, cái tuổi này rồi, có thể mang thai?
Vào phòng khám của bác sĩ, Tỉnh Dung mở miệng hỏi thẳng.
“Bác sĩ, có thể là nhầm lẫn không?”
Bác sĩ nhìn vợ chồng Tỉnh Dung, trong mắt họ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Xét theo chỉ số HCG trong máu trên phiếu xét nghiệm, quả thật là có thai, nhưng chỉ có thai một ngày mới có trị số này, hơn nữa phản ứng mang thai cũng lớn như vậy, nói thật, đừng nói là cả đời bác sĩ của tôi, có lẽ bất cứ bác sĩ nào cũng chưa chừng nghe đến.”
Nói đến đây, bác sĩ cười.
“Nhưng cơ thể con người luôn kì diệu, những điều thần kì thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Hơn nữa, đây là một sự kiện đáng mừng chứ không phải bệnh tật, nhưng bà chắc chắn là thai phụ lớn tuổi, đứa nhỏ có cần không, hai người phải nghĩ cho kỹ.”
Một lần nữa khẳng định, vợ chồng Tỉnh Dung liếc nhau, không biết lúc này trong đầu có suy nghĩ gì.
Trở về nhà từ bệnh viện, đôi vợ chồng già ngồi trên ghế sô pha, không nói gì.
Một lúc sau, người phụ nữ cất tiếng.
“Lão Tỉnh, tôi nghĩ thông rồi, đứa nhỏ này, tôi muốn, cho dù nguy hiểm đến tính mạng, tôi cũng muốn.”
Tỉnh Dung sững người một lúc, rồi lắc đầu.
“Không! Tôi không đồng ý, tuổi của bà, những yếu tố nguy hiểm kia, bà phải biết rõ hơn ai hết, chúng quá nguy hiểm.”
Đưa tay sờ bụng, người phụ nữ mỉm cười.
“Lúc còn trẻ, chẳng phải luôn muốn có một đứa làm bạn với Vu Dịch sao? Hơn nữa, dù sao đây cũng là một sinh mệnh. Đừng thuyết phục tôi, đến lúc đó nếu thật sự không được, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Thấy vợ đã quyết tâm, Tỉnh Dung thở dài không nói gì nữa, đến lúc phải kiểm tra các loại nếu thực sự nguy hiểm thì sẽ phá bỏ nó đi.
Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự, mười chiếc việt dã Brave warrior dừng lại, Sở Vĩnh Du xuống xe, cầm trong tay một hủ tro cốt.
Sở Vĩnh Du làm ra khí thế như vậy, trong lòng đã dự trù mọi thứ.
Nhấc chân bước ra, đột nhiên có một âm thanh vang lên.
“Giao hủ tro cốt cho ta đi, dù sao cũng đang mang thai, đột nhiên nghe được tin tức xấu như vậy sẽ không tốt cho thai nhi.”
Quay đầu lại, Sở Vĩnh Du nhìn thấy một lão nhân đang từ trong bóng tối chầm chậm đi ra.
Ông già chống một cây gậy, tối rồi còn đeo kính râm đen, mặc bộ đồ Đường trang màu đen, tóc đen như mực, nhưng không nhìn ra được ông bao nhiêu tuổi.
“Ông là?”
Nghe được lời nói của Sở Vĩnh Du, lão nhân sắc mặt nghiêm nghị.
“Thằng nhóc, không lễ phép chút nào, dù sao lão đây cũng nổi tiếng như sư phụ Vô Phong Tử của ngươi, Tử Thánh của Tam Thánh Tứ Tôn, còn không gọi tiền bối sao?”
Cái gì!
Sở Vĩnh Du sửng sốt, lão nhân trước mặt không ngờ thật sự là một trong Tam Thánh Tứ Tôn? Cái này…
Hơn nữa vừa rồi, anh không hề cảm thấy sự tồn tại của ông lão này, chắc hẳn không phải người phàm.
“Thế nào? Không tin? Muốn lão đây thể hiện cho xem sao?”
Vừa dứt lời, chiếc cây gậy của ông lão đập xuống đất.
Trong phút chốc, chân phải của Sở Vĩnh Du cũng bước tới trước.
Bang!
Âm thanh bị bóp nghẹt, Sở Vĩnh Du cảm thấy lòng bàn chân đau rát.
“Đúng vậy, mặc dù là ta tùy tiện đánh một đánh, nhưng cảnh giới võ giả, có thể tiếp mà không lùi, ngươi là người đầu tiên.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du mới thực sự tin tưởng, mặc kệ ông lão xưng là Tử Thánh có ác ý hay không, bản thân quả thực không phải là đối thủ.
“Tiền bối, lời lúc trước người nói, tôi nghe không hiểu ý.”
Tử Thánh mỉm cười.
“Đương nhiên là ngươi hiểu rồi, ta đang đòi ngươi tro cốt của Tỉnh Vu Dịch, ngươi cho rằng, ung thư giai đoạn cuối, ai cũng có thể chữa khỏi bệnh sao?”
Nghe vậy, Sở Vĩnh Du sững sờ tại chỗ, lập tức nhớ tới Tỉnh Vu Dịch từng nói với anh rằng bệnh ung thư của hắn là do lão nhân gia chữa khỏi, hiện tại xem ra, chính là Tử Thánh?
“Từ nay về sau đừng lo chuyện nhà họ Tỉnh nữa, biết không?”
Tỉnh táo lại, do dự mãi, Sở Vĩnh Du vẫn đưa hủ tro cốt cho Tử Thánh.
“Tiền bối, có thể nói cho tôi biết tại sao không?”
Tuy nhiên, Tử Thánh xua tay.
“Đi đi, chưa từng nghe tò mò hại chết mèo sao? Về nhà đi, nhưng mà, ta có thể tặng ngươi một câu, một ngày trong tương lai, ngươi có thể gặp lại Tỉnh Vu Dịch, chính là Tỉnh Vu Dịch ngươi quen biết trước kia, không bị ô nhiễm bởi Thần Cổ. “
Sở Vĩnh Du trong lòng chấn động đến không diễn tả được, muốn mở miệng, Tử Thánh đã biến mất, cũng không thấy ông ta biến mất như thế nào.
Vấn đề là, vẫn có thể gặp lại Tỉnh Vu Dịch sao? Điều này… quá khó tin.
Nhìn biệt thự còn sáng đèn, Sở Vĩnh Du rốt cục cũng lên xe định rời đi, loại nhân vật cấp bậc như Tử Thánh chen vào, có lẽ có một số thứ, không đơn giản như anh nghĩ.
“Anh Sở, sao anh không đi vào? Hả? Hủ tro cốt sao không thấy nữa rồi.”
Hửm? Sở Vĩnh Du kỳ lạ nhìn Tường Vi, hỏi.
“Ông lão vừa rồi, cô không nhìn thấy sao?”
Tường Vi ngơ ngác lắc đầu.
“Ông lão gì, anh Sở đang nói cái gì thế.”
Sở Vĩnh Du cũng không nghĩ nhiều, loại cao nhân đó, đương nhiên có thủ đoạn riêng.
“Không có chuyện gì, lái xe đi, tiện thể bảo những chiếc xe khác quay lại, chúng ta đến nhà họ Trần một chuyến.”
Nếu như đã đến thành phố Phong, đã lâu không gặp con nuôi Lâm Sinh của anh rồi, Sở Vĩnh Du đương nhiên muốn đi thăm một chút.
Trong một câu lạc bộ tư nhân ở thành phố Phong, Trần Hạo Hiên đang xoa mạt chược với mọi người, mấy người có mặt ở đây, đều là những thiếu gia giàu có, nhưng bây giờ tất cả đều nghe lời Trần Hạo Hiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Sự nổi dậy của nhà họ Trần, không ai ngờ được, tốc độ nhanh đến khó tin.
“Ha ha!”
Trần Hạo Hiên lúc này mới cầm một con bài trong tay, sau khi sờ một cái, trực tiếp nở nụ cười.
Bốp!
Anh ta đập con bài lên bàn, định đẩy ngã mạt chược của mình, một tiếng chuông đột ngột vang lên.
Trần Hạo Hiên đột nhiên giật mình, cầm điện thoại di động đứng lên, ánh mắt ra hiệu mọi người im lặng.
“Anh Sở… ừm, có, ừm… em hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, không kịp nói một câu, Trần Hạo Hiên liền chạy ra ngoài.
Đùa chứ, anh Sở vậy mà đột nhiên đến nhà thăm Lâm Sinh, anh ta không thể không chạy nhanh về, mạt chược cái lông chim.
Trong số ba người vẫn ở trong phòng, một trong số đó lấy điện thoại ra, ngay lập tức nhắn một tin nhắn rồi gửi đi.
Sở Vĩnh Du sắp tới nhà họ Trần.