Chương 1294: Trúc Diệp Kỳ
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Mạc Huy mới yếu ớt tỉnh lại.
Anh mở mắt ra nhìn thì phát hiện ra mình đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt. Mà bên cạnh anh còn có một người đang nằm cạnh. Nhìn kỹ mới nhận ra đó chính là Cậu Vạn.
Có vẻ như vừa rồi người đó không giết chết Cậu Vạn mà chỉ đánh gục anh ta.
Lâm Mạc Huy đỡ Cậu Vạn lên, muốn dùng một cây kim bạc châm cứu để giúp anh ta tỉnh lại. Kết quả là vừa chạm vào túi của mình thì bên trong trống rỗng.
Túi kim châm cứu và vả cả mấy viên đan dược mang theo bên người đều đã bị lấy sạch.
Lâm Mạc Huy không khỏi nhíu mày, điểm vài cái nhất vào huyệt đạo cho Cậu Vạn, phải một lúc sau thì Cậu Vạn mới tỉnh lại.
Nhìn thấy tình huống xung quanh, Cậu Vạn đột nhiên cau mày.
Anh ta lập tức đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Trúc Diệp Kỳ, mau cút ra đây cho tôi!”
Trong lòng Lâm Mạc Huy khế chấn động, mỗi lần ra tay thực sự là Trúc Diệp Kỳ sao?
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì trong bóng tối đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Anh muốn chết à?”
Lâm Mạc Huy sửng sốt, nhìn kỹ mới thấy trong bóng đêm, không biết từ lúc nào có thêm một bóng người.
Phải biết là vừa rồi Lâm Mạc Huy đã cẩn thận quan sát xung quanh đây, phát hiện bốn phía không hề có ai cả.
Người này lại có thể đi tới gần chỗ Lâm Mạc Huy như vậy, trong khi thậm chí Lâm Mạc Huy còn không nhận ra điều đó, điều này cho thấy năng lực của người này thực sự đáng sợ như thế nào.
Người này xem ra chính là em gái của Trương Tuấn Toàn, Trúc Diệp Kỳ!
Lâm Mạc Huy nhìn kỹ hơn, người phụ nữ này khá cao, cao khoảng một mét bảy lăm.
Cô ta mặc một bộ quần áo màu xanh lam, trên khuôn mặt cũng che một mảnh vải voan màu lam, che kín hết cả khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt đen sâu thẳm và vầng trán trắng noãn.
Cô ta còn gài một thanh đao sau lưng, khác hẳn với những thanh đao bình thường. Lưỡi đao dài và hẹp, trông giống như một thanh kiếm dài. Cây đao này cũng phải dài ba thước ấy chứ. Không, nó phải dài khoảng bốn thước mới đúng, riêng cán đạo đã dài hơn một thước rồi.
Tráp đựng dao là một cái tráp bằng gỗ, nhìn qua cũng tương đối bình thường, chẳng gì đặc biệt. Thế nhưng trong mắt Lâm Mạc Huy anh rất ngạc nhiên và tò mò về cái tráp đạo bằng gỗ này. Đây là loại Hoả Tang Mộc cực kỳ quý hiếm, loại Hoả Tang Mộc này ẩn chứa nhiệt lượng rất lớn, người bình thường đứng cạnh dâu tằm lửa thậm chí không thể chịu được sức nóng của nó.
Mà bây giờ, người phụ nữ này thế mà đã thực sự biến Hoả Tang Mộc này thành một cái cải tráp đựng đao rồi còn mang nó trên lưng. Cô ta không cảm thấy nóng sao? Cậu Vạn cũng nhìn thấy Trúc Diệp Kỳ, ông trầm giọng nói: “Trúc Diệp Kỳ, thần y Mạc Huy cũng đã nói rồi, anh ấy sẽ không chữa bệnh cho ông tôi đâu. Đây là ân oán giữa tôi và cô, không liên quan gì đến thần y Mạc Huy cả. Cô để anh ấy đi đi, chuyện giữa chúng ta thì chúng ta tự giải quyết lấy, cô thấy thế nào?”
Lâm Mạc Huy không khỏi sửng sốt, anh không ngờ Cậu Vạn gọi Trúc Diệp Kỳ đến đây là để cô ta buông tha cho anh.
Anh không khỏi liếc Cậu Vạn một cái, chuyện này, đúng là chuyện anh không ngờ tới được.
Anh luôn cho rằng người như Cậu Vạn sẽ là một người vô cùng kiêu căng ngạo mạn, tính tình thì kỳ quặc, còn ra vẻ thiếu gia nữa chứ.
Thật không ngờ Cậu Vạn lại là người có trách nhiệm như vậy, thậm chí anh ta còn lo lắng cho người khác nữa chứ!
Trúc Diệp Kỳ lần lặng đứng trong bóng tối, lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách mặc cả với tôi!”
Cậu Vạn lo lắng: “Trúc Diệp Kỳ, cô... làm sao cô có thể giết người vô tội một cách bừa bãi như thế chứ?”
Trúc Diệp Kỳ: “Tôi muốn làm gì thì làm, ngoại trừ anh trai tôi ra, trên đời này không một ai khác có thể quản được tôi đâu!”
Cậu Vạn: “Cô.”
Trúc Diệp Kỳ cũng không thèm nhìn anh ta nữa, trực tiếp chỉ vào mặt Lâm Mạc Huy: “Anh, đi ra đây! Anh trai tôi bị thương rồi, anh mau đến trị thương cho anh ấy đi!”
Lâm Mạc Huy nhíu mày, thái độ và cái giọng điệu cao cao tại thượng ra lệnh của Trúc Diệp Kỳ khiến anh rất bất mãn.
Lâm Mạc Huy vốn dĩ không muốn trở thành kẻ thù của Trương Tuấn Toàn và Trúc Diệp Kỳ, thế nhưng nhìn thấy thái độ của Cậu Vạn với Trúc Diệp Kỳ vừa rồi, nhiêu đó cũng đủ để khơi dậy sự tức giận trong lòng Lâm Mạc Huy. “Ngại quá, bệnh nhân của tôi còn nhiều lắm, có thể phiền cô xếp hàng chờ được không! ít nhất thì cô cũng phải xếp hàng sau Cậu Vạn đấy." Lâm Mạc Huy lạnh lùng đáp.