Vạn Vĩnh Quân cũng không phí lời nữa, trực tiếp đẩy tay của chú Bảy ra, lạnh giọng nói: “Một mình tôi làm thì một
mình tôi chịu, không cần nhà họ Vạn chịu trách nhiệm. Con gái tôi chết rồi, tôi là người làm bố, nhìn thấy kẻ thù ngay
trước mặt, tôi lại không thể báo thù cho con bé, vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?”
Sắc mặt chú Bảy thay đổi, mắng: “Vĩnh Quân, cậu điên rồi
à?"
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu làm ra những chuyện ngu xuẩn đầu!”
“Người đâu, ngăn cậu ta lại cho tôi!”
Những người phía sau chú Bảy lập tức xông lên chắn trước Trúc Diệp Kỳ, đối mặt với Vạn Vĩnh Quân. Vạn Thành Phong nhìn tình hình như vậy, không khỏi mừng thầm: Đây chính là kết quả mà ông ta muốn!
Bị người ngăn lại, Vạn Vĩnh Quân giận dữ gào lên: “Các người đều cút ngay cho tôi!”
Không một ai tránh ra cả.
Vạn Vĩnh Quân lại tức giận nói: “Các người muốn làm gì?”
“Tôi là gia chủ của nhà họ Vạn, mệnh lệnh của tôi, các người dám không nghe hay sao?”.
Âm thanh của chú Bảy lạnh lùng nói: “Cậu là gia chủ của nhà họ Vạn thì càng phải cần lấy đại cục làm trọng. Nếu như cậu không lo lắng cho nhà họ Vạn, vậy thì cậu cũng không có tư cách làm gia chủ!”
Vẻ mặt của Vạn Vĩnh Quân lạnh lùng nói: “Chú Bảy, lời ông nói có ý gì? Bây giờ tôi là gia chủ, là do chính miệng ông cụ đã bổ nhiệm. Ông nói như vậy có nghĩa là nghi ngờ quyết định của bố tôi hay sao?”
+
Chú Bảy cười lạnh một tiếng: “Nếu như anh trai của tôi ở trong này, ông ấy chắc chắn cũng sẽ không cho phép cậu làm ra chuyện không có đầu óc như thế. Vạn Vĩnh Quân, tôi nói với cậu một lần nữa. Cậu là gia chủ của nhà họ Vạn, làm việc gì cũng đều phải lấy đại cục làm trọng! Nếu như cậu không thể lo lắng cho nhà họ Vạn thì gia chủ của nhà họ Vạn này phải nên chọn một người khác chín chắn hơn!”
Vạn Vĩnh Quân nghe những lời này, trực tiếp ngẩng đầu cười lớn: “Chú Bảy à, cuối cùng thì ông cũng đã để lộ ra lòng lang dạ thú của mình rồi. Nhân lúc bố của tôi bị thương đã nghĩ tới việc cướp vị trí gia chủ của nhà họ Vạn rồi? Hừ, chỉ bằng các người thôi mà cũng xứng hay sao?”
Chú Bảy cười lạnh lùng nói: “Vạn Vĩnh Quân, cậu cũng đừng có lên mặt khoe khoang làm gì. Cậu thật sự cho rằng nhóm chúng tôi đều là những kẻ ngốc hay sao? Cậu ở đằng sau, tổ chức cuộc họp cả nhà họ Vạn, rốt cuộc là vì cái gì, trong lòng mọi người đều đã biết rõ rồi. Cho nên, cậu cũng đừng dùng tâm địa gian xảo của mình để đùa giỡn với chúng tôi!”
Âm thanh của Vạn Vĩnh Quân lạnh lùng nói: “Tôi đùa giỡn với các người sao?”