Sắc mặt Lão Thử lại thay đổi, run giọng nói: "Là Lý
Nam Cương. "Anh Lâm, Lý Nam Cương đến rồi, anh ta mang theo rất nhiều người đến, chúng ta... chúng ta mau chạy thôi. Sắc mặt bác Lưu cũng tái nhợt, ông ta chỉ là một người bình thường, làm gì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy chứ.
Có mỗi Lâm Mạc Huy là bình tĩnh, anh vừa gấp thức ăn cho Điểm Điểm, vừa cười nhẹ nói: "Hoảng cái gì?” “Nếu như anh ta không đến, tôi ở đây đợi làm cái gì chứ?" "Nào, ăn cơm trước đi.
Lão Thử và bác Lưu nhìn nhau, Lâm Mạc Huy có thể không sợ hãi, nhưng hai bọn họ thì không được, dù sao Lý Nam Cương thật sự dẫn quá nhiều người đến rồi.
Bên ngoài bây giờ ít nhất cũng phải có bốn năm mươi người, điều quan trọng nhất là những người này có hơn nửa đều là bọn liều mạng đi theo Lý Nam Cương nhiều năm rồi.
Thậm chí, trong số này có mấy người, còn là đặc chủng binh đã về hưu được Lý Nam Cương bỏ ra giá cao để thuê đến nữa, lực chiến đấu vô cùng mạnh.
Mặc dù Lâm Mạc Huy dũng mãnh, nhưng đối mắt với nhiều người như vậy, anh còn có thể là đối thủ sao? Hơn nữa, nơi này chính là địa bàn của Lý Nam Cương.
Chỉ cần Lý Nam Cương thích, tùy ý cũng có thể triệu tập đến hàng trăm người.
Nếu thật sự đánh nhau, không phải bọn họ chết chắc rồi sao? Lâm Mạc Huy ngược lại vô cùng bình tĩnh, anh nhìn thấy con xe MercedesBenz G, chính là chiếc xe đã ép xe khách lùi lại khi ở trên đường núi lúc trước.
Hóa ra, đây là xe của Lý Nam Cương, chẳng trách lúc đó tài xế đó lại kiêng kỵ đến mức không dám nói gì, hóa ra là như vậy.
Như vậy xem ra, hành động của Lý Nam Cương thật sự rất bá đạo.
Lý Nam Cương dẫn người xông vào khách sạn, trong khách sạn cũng một trận gà bay chó chạy.
Những nhân viên đó đều sợ đến nỗi run cầm cập trốn trong góc. Mà những thực khách trước đó cũng đều bị dọa, sợ hãi bỏ chạy, không có ai dám ở lại đây.
Dáng vẻ khí thế hừng hực đó của Lý Nam Cương, rõ ràng là đến gây sự.
Lý Nam Cương cũng không quan tâm đến những người này, dẫn thẳng người đến phòng bao của Lâm Mạc Huy.
Anh ta đá tung cửa ra, dẫn theo mấy người, huênh hoang đi vào trong phòng bao. Lão Thử và bác Lưu sợ đến nỗi rùng mình, sắc mặt tái nhợt đứng bên bàn, giống như những tù nhân đang chờ đợi xét xử vậy.
Mà sắc mặt của Điềm Điềm cũng sợ hãi, đến cơm cũng không dám ăn nữa.
Lâm Mạc Huy như thể không nhìn thấy những người này vậy, anh vẫn gắp đồ ăn cho Điềm Điềm: “Điềm Điềm, ngoan, ăn thêm chút nữa.” “Ăn nhiều một chút, cơ thể mới có thể khỏe được. Sắc mặt Lý Nam Cương trở lên rất khó nhìn.
Anh ta ở huyện Phương Xuyên bao nhiêu năm nay, chưa có ai dám khinh thường anh ta như vậy cả. Anh ta đi đến đầu, người khác đều phải cung kính, kính trọng với anh ta. ТrцуeлАРР.cоm *trang web cập nhật nhanh nhất
Vốn dĩ anh ta cho rằng sau khi mình vào phòng, có thể dọa cho Lâm Mạc Huy quỳ xuống cầu xin.
Không ngờ, Lâm Mạc Huy đến cả nhìn cũng không nhìn anh ta lấy một cái, đây chính là không đặt anh ta vào mắt rồi.
Lão Thử vội vàng đi qua, run rẩy nói: “Anh Lâm, anh.... anh Lý đến rồi.”
Lý Nam Cương đứng ở đây, anh ta cũng không dám gọi thẳng tên Lý Nam Cương.
Lâm Mạc Huy hoàn toàn không quan tâm, lấy thìa trên bàn: “Điềm Điềm, có muốn anh múc cho em một chút canh không?”
Trong mắt Lý Nam Cương hiện lên tia lạnh lùng, đột nhiên cầm nồi canh trên bàn lên: “Muốn uống canh đúng không? Tao giúp mày”
Nói xong, anh ta trực tiếp giơ nồi canh lên, chuẩn bị hất về phía Lâm Mạc Huy.
Mà động tác của Lâm Mạc Huy lại nhanh hơn anh ta, khi động tác của anh ta vẫn đang làm, Lâm Mạc Huy trực tiếp đẩy cái bàn một cái.
Cái bàn đó, bị Lâm Mạc Huy đẩy trực tiếp đụng vào cùi trò của Lý Nam Cương. Lý Nam Cương đang giơ nồi canh lên, đột nhiên bị đánh vào cùi chỏ, cổ tay ngửa lên, nồi canh đó trực tiếp đổ lên đầu anh ta.
Đây là canh nóng vừa mới được bưng lên, còn đang nóng hổi.
Đột nhiên đổ lên đầu Lý Nam Cương, Lý Nam Cương kêu gào như lợn bị giết vậy.
Mấy người bên cạnh vội vàng giúp anh ta lau canh đổ ra, nhưng lúc này da Lý Nam Cương đã bị canh làm cho đỏ ửng lên rồi, dáng vẻ thảm thiết.