“Ông ta nhốt mọi người tại nơi này nhiều năm như vậy, gia tộc của các người không đi tìm các người sao?” Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói.
Trần Nguyên Vũ lắc đầu: “Triệu Nhạc Huân ra tay cực kỳ bí ẩn, căn bản không ai có thể tra được.”
Hơn nữa, Triệu Nhạc Huân là người cực kỳ cẩn thận.
“Chuyện này cũng chỉ có một mình ông ta biết mà thôi. Thậm chí, lúc trước khi
xây dựng địa lao này, ông ta cũng là lén lút bắt một vài công nhân đến làm việc. Sau khi địa lao được hoàn thành, ông ta lập tức giết toàn bộ những công nhân kia, chôn ở dưới đất này. Người bên ngoài căn bản cũng không biết, phía dưới viện riêng của Triệu Nhạc Huân còn có một địa lao như thế này! Chúng tôi đã bị giam ở đây nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình cậu đi tới nơi này mà thôi, ngoại trừ Triệu Nhạc Huân, không một ai đi vào!”
Một người đàn ông ở bên cạnh nói tiếp: “Hơn nữa, Triệu Nhạc Huân là người vô cùng cẩn thận. Sau khi ông ta ra ngoài thì sẽ thả người em trai Triệu Thiên Lương ra ngoài. Không chỉ có như thế, ông ta còn dùng cả bột mềm gân. Bột mềm gân không mùi không vị, có thể âm thầm làm cho con người mất đi sức lực toàn thân.”
“Ông ta cho em trai uống thuốc giải, em trai của ông ta sẽ trông coi trong này. Người ngoài đi vào, trong lúc không hay biết hít phải bột mềm gân, lại gặp phải Triệu Thiên Lương, vậy khẳng định là phải chết, không còn gì nghi ngờ nữa. Lúc ông ta đi vào, chỉ cần cầm trâm cài tóc ở cửa lên, ném vào trong địa lao, nhốt Triệu Thiên Lương vào thì liền có thể an toàn rồi. Những người ngoài đi vào, ai có thể đoán được những này cơ quan bẫy này đâu”.
Lâm Mạc Huy nhớ lại cơ quan bên ngoài, nhớ lại những gì mà Triệu Nhạc Huân che giấu, cũng khẽ gật đầu. Người ngoài muốn tìm đến chỗ này cũng không dễ dàng, chớ nói chi là đi vào tận đến trong này. Những người khác cho dù có thể tìm tới địa lao này, mấy cơ quan bên ngoài kia cũng đủ làm bọn họ mất mạng.
Huống hồ sau khi xuống tới nơi lại còn có bột mềm gân, có em trai của Triệu Nhạc Huân là Triệu Thiên Lương, cái nào cũng là bẫy trí mạng. Nhiều bẫy như vậy, ngoại trừ Lâm Mạc Huy ra thì còn có mấy người có thể còn sống đi đến nơi này cơ chứ?
“Triệu Nhạc Huân này đúng là xảo trá thật!”
Lâm Mạc Huy cảm khái một câu, đột nhiên nhìn về phía Triệu Thiên Lương, ngạc nhiên nói: “Vậy em trai ruột của ông ta đã xảy ra chuyện gì? Đây là em trai ruột của ông ta mà, cớ sao ông ta lại muốn nhốt em trai ở nơi này?”
Trần Nguyên Vũ nhìn Triệu Thiện Lương bằng ánh mắt thương xót, thở dài bảo: “Người này còn đáng thương hơn chúng tôi nhiều! Việc mà Triệu Nhạc Huân đã làm đối với ông ấy mới thật sự là không bằng cầm thú!”