Sắc mặt Lý Nam Cương lập tức tái nhợt.
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ, vị tôn sư mới của tỉnh Hải Dương này vậy mà lại đích thân chạy đến huyện Phương Xuyên tìm anh ta.
Lý Nam Cương run giọng nói: “Mày... sao mày lại đến huyện Phương Xuyên?”
Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng: “Nếu như đã biết tạo là ai, còn dám đứng nói chuyện với tao sao?”
Sắc mặt Lý Nam Cương đỏ bừng, anh ta vô thức muốn quỳ xuống.
Nhưng nhìn thấy đám anh xem xung quanh mình, nghĩ đến mười đại gia tộc Tô Vân, anh ta lại đột nhiên nghiến rằng, ngẩng đầu hét lớn: “Lâm Mạc Huy, mày mẹ nó dọa ai vậy?” "Mày cho rằng tao sợ mày sao?” “Tao nói cho mày biết, rồng mạnh không áp được rằn nhà." “Đây là địa bàn của ông đây, mày đến đây, là rồng đến địa bàn của tao, là hổ đến chuồng của tao.
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Lý Nam Cương, mày đây là muốn chống lại tao sao?”
Lúc này Lý Nam Cương đã hoàn toàn bất chấp rồi, nói lớn: "Chống lại mày thì làm sao?” “Nói cho mày biết, bí pháp của công ty Dược Phẩm Hưng Thịnh là do tao lấy, cũng là do tao đưa cho Vĩnh Xuân Đường, vậy thì làm sao chứ?" “Nếu như mày còn ở thành phố Hải Dương, ông đây sẽ sợ mày. “Bây giờ ở trong địa bàn của ông đây, mày cảm thấy tao sẽ sợ mày sao?” “Họ Lâm kia, bây giờ, mày mẹ nó quỳ xuống cho ông”
Lâm Mạc Huy cười, quay đầu nói: “Bảo tao quỳ xuống “E rằng, có người không đồng ý đầu” Lúc này, Hổ Đông An cũng kịp thời đứng lên, cười nói: “Anh Quy, đây là em vợ anh, hay là, anh đi khuyên một chút
Mã Phú Qúy và Lý Dịnh Nhi đã sớm muốn ra ngoài rồi, bây giờ được cho cơ hội, hai người vội vàng chạy ra ngoài.
Mã Phú Qúy chạy như bay đến bên cạnh Lý Nam Cương, tất mấy cái vào mặt anh ta, tức giận nói: “Lý Nam Cương, mày mẹ nó đầu óc bị lừa đá à? Sao lại làm ra loại chuyện này chứ? “Còn mẹ đó nói như vậy với anh Huy, có phải mày chán sống rồi không?” “Bây giờ, lập tức, quỳ xuống cho tao. "Dập đầu nhận lỗi với anh Huy, có lẽ anh Huy có thể cho máy được thoải mái. “Nếu không, tao mẹ nó sẽ đích thân giết chết mày
Lý Dịnh Nhi cũng khóc lóc nói: “Lý Nam Cương, em... sao em lại có thể làm ra loại chuyện đó chứ?” “Có phải có người ép em không? Có phải có người hãm hại em không?”
Sắc mặt Lý Nam Cương đỏ bừng, đối mặt với chị gái và anh rể mình, trong lòng anh ta vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện mình đã làm, anh ta biết, mình đã không còn đường để quay lại nữa rồi.
Anh ta nằm tay Lý Dịnh Nhi, thấp giọng nói: “Chị ơi, chuyện em đã làm không thể quay đầu được nữa rồi.” “Cho dù em quỳ xuống cầu xin, tên họ Lâm này, cũng tuyệt đối sẽ không tha cho em” “Nếu đã như vậy, còn không bằng em liều mạng với nó. “Nơi này là địa bàn của em, chỉ cần em muốn, em còn có thể gọi thêm mấy nghìn người nữa đến “Lâm Mạc Huy nó là Hải Dương Tôn Sư thì sao chứ? ТrцуeлАРР.cоm trang w*eb cập nhật nhanh nhất
Nó chạy đến địa bàn của em, nó chính là muốn tìm đường chết"
Lý Dịnh Nhi có chút do dự.
Mã Phú Quý tức giận nói: “Lý Nam Cương, mày điên rồi?” “Anh Huy là tôn sư của tỉnh Hải Dương, mày dám chống đối anh Huy sao?” “Tao mẹ nó đánh chết mày.
Mã Phú Qúy lại giơ tay đánh qua.
Lý Nam Cương trực tiếp bắt lấy cánh tay anh ta, đẩy mạnh anh ta sang một bên, tức giận nói: “Mã Phú Quy, tao đang nề mặt chị gái tạo, mới cho mày thể diện, đừng có cho mà không cần
Mã Phú Quy không khỏi ngẩn ra: “Mày... mày dám nói như vậy với tao sao?”
Lý Nam Cương tức giận nói: “Có gì không dám?” “Mẹ nó, tao đến cả Lâm Mạc Huy cũng không thèm đặt trong mắt, mày là cái gì chứ?” “Mã Phú Qúy, trước đây mày là đại ca tỉnh Hải Dương, tao phải khách sáo với mày” “Nhưng bây giờ, ở huyện Phương Xuyên, mày là cái chó gì chứ?” “Tao nói cho mày biết, ở đây chỉ có tạo mới là hoàng đế." “Mày mẹ nó, đến lau giày cho tao cũng không xứng “Mày lại quát mắng tạo xem, có tin tao mẹ nó đánh chết mày trước không?”