Hoàng Kiến Đình muốn bỏ qua chuyện này luôn cho rồi. Nếu là chuyện có liên quan đến Hồ Đông An thì cậu ta cũng không dám lớn lối nữa.
Dưới sự lãnh đạo của Đặng Tiến Quân thì công ty dược liệu đã nhanh chóng thu mua được một số lượng lớn dược liệu và cung cấp rất nhiều nguyên liệu cho công ty Dược phẩm Hưng Thịnh.
Và tất nhiên là Hồ Đông An cũng lập được công lao rất lớn trong chuyện này. Mọi chuyện được thông qua một cách suôn sẻ cũng là nhờ Hổ Đông An đích thân ra mặt giải quyết. Sau khi Hổ Đông An ra mặt thì một số kẻ buôn bán dược liệu bẩn cũng héo rũ như hoa cuối mùa.
Công ty dược liệu phát triển và mở rộng vô cùng suôn sẻ, dược liệu được thu mua không chỉ cung ứng cho công ty Dược phẩm Hưng Thịnh mà còn bắt đầu cung ứng cho các công ty dược khác khiến công ty dược liệu thu về một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Sau khi nhận được thông tin thì các cổ đông của công ty đã khen ngợi mắt nhìn người và sự hiểu biết của Lâm Mạc Huy hết lời vì anh đã tuyển chọn được một người có năng lực rất tốt để quản lý công ty dược liệu.
Thực ra yêu cầu của các cổ đông này rất đơn giản, chỉ cần họ có thể kiếm tiền thì tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Lâm Mạc Huy liên tục đóng góp công lao to lớn cho công ty
Lần thứ nhất thì đòi về một tỷ cho công ty. Lần thứ hai thì lật ngược tình thế, giải cứu công ty khỏi cuộc khủng hoảng sống còn. Lần thứ ba thì tim Đặng Tiến Quân về quản lý công ty dược liệu khiến công ty có thể thu về nhiều lợi nhuận hơn.
Những điều đó khiến các cổ đông cảm thấy khá hài lòng về Lâm Mạc Huy. Thậm chí có cổ đông còn góp lời với Hứa Thanh Mây, mong cô mời Lâm Mạc Huy về để quản lý công ty.
Thực ra Hứa Thanh Mây cũng rất muốn Lâm Mạc Huy đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh làm việc nhưng cô không dám làm như thế.
Cô hiểu rõ những thành kiến mà bố mẹ mình dành cho Lâm Mạc Huy, bình thường lúc ở nhà, không có chuyện gì cũng phải chửi mắng anh một trận mới thỏa. Vậy nên nếu cô đưa Lâm Mạc Huy về công ty thì bố mẹ cô liệu có làm ầm lên không?
Với lại, bây giờ Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng ngày càng đề phòng Lâm Mạc Huy hơn rồi. Trước đây, cứ đến tối là Lâm Mạc Huy vẫn có thể ngủ chung phòng với cô nhưng bây giờ tối nào Phương Như Nguyệt cũng chạy tới ngủ cùng Hứa Thanh Mây khiến Lâm Mạc Huy phải ngủ trên nền đất ở trong phòng đọc sách. Lâm Mạc Huy khá buồn về chuyện đó nhưng anh cũng không biết phải làm gì mới phải.
Hôm đó, Lâm Mạc Huy đi làm như thường lệ. Sắc chiều dần buông xuống, đến giờ tan làm, đột nhiên Lâm Mạc Huy nhận được điện thoại của Hứa Thanh Mây. "Tối nay mình ăn cùng nhau bữa cơm anh nhé, Thăng Bình trở về rồi."
Lâm Mạc Huy nhíu mày ngay lập tức. Hình như cái cô Thăng Bình này là bạn thân của Hứa Thanh Mây, thuộc diện giả nai, ngây thơ, là loại người ham tiền hám của tiêu chuẩn.
Cô ta vẫn luôn coi thường và khinh rẻ Lâm Mạc Huy bởi cô ta cho rằng Hứa Thanh Mây nên được gả cho mấy tay nhà giàu có tiếng ở thành phố Hải Tân.
Vì được tiếng là bạn thân của Hứa Thanh Mây nên cô ta cũng được thơm lây. Thế nên cô ta luôn là người ở giữa làm mai làm mối, muốn giới thiệu Hứa Thanh Mây cho mấy tên con nhà giàu. Sau đó thấy Hứa Thanh Mây gả cho Lâm Mạc Huy thì cô ta còn thất vọng hơn cả bố mẹ cô.
Ngày trước cô ta cũng từng châm biếm, giễu cợt Lâm Mạc Huy không ít lần. Mới bay ra nước ngoài năm ngoái, không ngờ mới đó mà cô ta đã trở về rồi. Sau khi tan làm, Lâm Mạc Huy nhận được điện thoại của
Hứa Thanh Mây thì chạy thẳng tới Bách Hạo Hiên. Trên mặt Hứa Thanh Mây là vẻ áy náy: "Lâm Mạc Huy, em biết Thăng Bình nói chuyện không được vừa tai cho lắm nhưng anh cũng biết là em không có nhiều bạn bè mà, thế nên anh có thể nhường nhịn cậu ấy một chút được không?"
Lâm Mạc Huy khẽ gật đầu một cái: "Em yên tâm đi, anh sẽ không khiến em cảm thấy xấu hổ đầu
Hứa Thanh Mây không kìm được nụ cười, cô kéo cánh tay Lâm Mạc Huy rồi dẫn anh vào nhà hàng.
Vừa bước vào tới cửa mà họ đã thấy một cô gái với lớp trang điểm rất dày. Cô ta chính là Thăng Bình, bạn thân của Hứa Thanh Mây, ngoại hình cũng khá ổn, trước đây cũng là một trong những hoa khôi của trường.
Nhưng giữa cô ta và Hứa Thanh Mây lại có sự khác biệt một trời một vực. "Thanh Mây." Thăng Bình lên tiếng chào hỏi. "Thăng Bình, lâu lắm không gặp cậu" Hứa Thanh Mây cười rồi chạy tới: "Chao ôi, cậu còn đứng ở cửa chờ bọn tớ nữa hả?"
Thăng Bình cũng cười rồi trả lời: "Còn cách nào đầu cơ chứ? Bách Hạo Hiên sang trọng läm, nếu không phải hội viên ở đây thì không được phép vào đầu. Thế nên nếu tớ không đứng chờ thì nhân viên phục vụ sẽ ngăn cản hai người lại đấy. Như vậy thì hình như không hay lắm nhỉ?"
Rõ ràng có thể nghe ra được trong giọng nói của cô ta mang theo vài phần kiêu căng, ngạo mạn, còn có cảm giác cô ta đang tự đưa mình lên tít trên cao vì cô ta cho rằng bản thân vượt trội hơn người.
Cô ta không hề biết rằng Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, hai người đang đứng trước mặt cô ta đều lần lượt có thẻ Hoàng đế và thẻ Kim Cương. Thế nên sao nhân viên phục vụ có thể ngăn họ lại được đây?
Hứa Thanh Mây không nói gì mà chỉ cười cười rồi cùng Thăng Bình bước vào trong nhà hàng.
Bên trong, có một người đàn ông da trắng đang ngồi trên chiếc ghế dài, trên mặt anh ta là vé hờ hững, thờ ơ nhưng vừa trông thấy Hửa Thanh Mây thì ánh mắt của anh ta sáng bừng lên rồi bật người dậy ngay tức khắc. "Em yêu, cô gái xinh đẹp này là ai thế?"
Người đàn ông da trắng nói chuyện bằng một thứ tiếng nước ngoài, trong giọng nói của anh ta tràn ngập sự hài lòng và hả hê như thể nói chuyện bằng ngôn ngữ đó sẽ khiến anh ta trở nên vượt trội hơn người vậy. "Cậu ấy là bạn tốt nhất của em đấy"
Thăng Bình cười rồi trả lời bằng ngôn ngữ đó, đồng thời cô ta cũng quay sang nói chuyện với Hứa Thanh Mây: "Xin lỗi cậu nhé, Peter vừa tới Phù Nam nên tiếng Phù Nam của anh ấy chưa tốt lãm." "Peter, anh phải thích nghi nhanh lên đấy nhé. Vì ở Phù Nam không phải ai cũng được giáo dục đến nơi đến chốn đâu."
Trên mặt Peter là vẻ kiêu căng: "Vậy thì tiếc thật đấy. Ngôn ngữ của anh là ngôn ngữ thông dụng nhất trên thế giới rồi. Thành thạo ngôn ngữ này thì mới có thể được coi là đã thực sự hòa nhập vào nền văn minh thế giới."
Ý anh ta là nếu ai đó không thông thạo ngôn ngữ của anh ta thì người đó vẫn chỉ là một người tối cổ, chưa được dung nhập vào thế giới văn minh của loài người mà thôi.
Lâm Mạc Huy cười nhạt, sao cái tên Peter này tự cao tự đạo thế nhỉ?
Còn Thăng Bình thì cũng cười mim một cái, dường như cô ta cũng đồng ý với nhận định của Peter. "Nào, để tôi giới thiệu một vòng nhé. Đây là Peter, chồng sắp cưới của tớ. Còn đây là Hứa Thanh Mây, bạn thân nhất của em." Thăng Bình cười rồi giới thiệu, cô ta hoàn toàn không để ý đến Lâm Mạc Huy. "Cô gái xinh đẹp này, rất vinh dự cho tôi khi được gặp cô." Peter vươn tay ra nằm lấy bàn tay của Hứa Thanh Mây rồi cúi người hôn lên tay cô.
Lâm Mạc Huy nhướng mày rồi lập tức chắn trước người Hứa Thanh Mây nhẫm chặn tay Peter lại. Peter thấy thể thì cau mày rồi nhìn Lâm Mạc Huy bảng ánh mắt khinh thường. "Anh kia, ở đất nước của chúng tôi thì việc tùy tiện cắt ngang hành động hôn tay của người khác là bất lịch sự lắm đấy."
Lâm Mạc Huy trả lời bằng giọng lạnh lùng: "Còn ở đất nước của chúng tôi, nếu không được sự cho phép của người phụ nữ mà đã nằm tay thâm chí còn muốn hôn cô ấy thì sẽ bị coi là kẻ lưu manh, bỉ ổi và đang đùa giỡn với người khác đấy."
Thăng Bình khẽ run lên, cô ta trầm giọng nói: "Lâm Mạc Huy, anh mới nói cái gì đấy? Anh có biết ở đất nước của Peter thì hôn tay là một hành động thể hiện sự tôn trọng dành cho người phụ nữ không hả? Người xấu xa, bẩn thiu như anh thì lúc nào cũng chỉ có những suy nghĩ xấu xa và bẩn thỉu thôi. Hành động tôn trọng, đáng kính của người ta vào trong mắt anh thì lại biến thành đùa giỡn, lưu manh, bỉ ổi hả? Theo tôi thì anh mới chính là một thằng lưu manh đấy!"
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy cũng trở nên khó coi: "Hành động đó ở đất nước của anh ta có phải là một hành động thể hiện sự tôn trọng hay không thì tôi không cần biết. Nhưng ở đất nước của chúng ta, nếu làm như vậy thì không được tôn trọng phụ nữ cho lắm đâu."
Thăng Bình nổi nóng: "Peter không phải người Phù Nam, anh không thể tôn trọng phong tục tập quán của đất nước nơi anh ấy sống được à?"
Lâm Mạc Huy tiếp lời: "Anh ta tới đất nước của chúng ta, chẳng lẽ anh ta không cần tôn trọng phong tục của chúng ta ư?" "Anh.."
Thăng Bình bị anh làm cho nghen hong, có ta không thể làm gì khác hơn là mắng chửi trong giận dữ: "Đúng là khó mà giao tiếp được với loại không có học thức như anh! Thanh Mây, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cậu còn dẫn cái tên vô dụng này tới làm gì vậy? Cậu muốn thay đổi khẩu vị của tớ hay gì hả? Bây giờ cậu bảo anh ta về nhà trước đi, đừng để anh ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chị em mình."