Lý Dịnh Nhi thấy thế, vội vàng nhào người đến, mang theo giọng nói run rẩy cầu xin: “Thái Tử, Thái Tử, xin anh hãy tha cho cậu ấy được không?” “Cậu ấy không phải là cố ý, suy cho cùng cậu ấy... cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.” “Thái Tử, cầu xin Thái Tử, làm ơn Nói xong cô ta lại nhìn về phía Mã Phú Qúy: “Phú Quý, anh... anh đến nói giúp em một lời với.”
Mã Phú Quý không nói gì, anh ta đứng lên đi đến trước mặt Lý Dịnh Nhi.
Đột nhiên anh ta lấy ra một con dao găm từ trong túi, trực tiếp đâm vào cổ Lý Dịnh Nhi
Lý Dịnh Nhi ôm chặt cái cổ, đôi mắt trừng lớn nhìn chăm Mã Phú Quý: “Anh... Anh.”
Lý Nam Cương trực tiếp phát điên, không ngừng gầm lên: “Mã Phú Quý, anh dám giết chị gái của tôi sao?” “Tôi liều mạng với anh.
Anh ta gào thét và muốn lao tới đây, nhưng lại bị người phía sau mạnh mẽ đè lại.
Mã Phú Quý im lặng lau khô vết máu của Lý Dịnh Nhi dính trên con dao, lúc này mới dùng cái nhìn lạnh lùng đáp lại ánh mắt của Lý Dịnh Nhi: “Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cho Mã Phú Quý tôi chính là dung túng cho hai chị em các người." “Chỉ cần cô quản lý và dạy dỗ nó cho tốt, cho nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm thì mọi chuyện cũng không đi đến bước đường ngày hôm nay. “Đến mức này mà cô còn có thể cầu xin thay cho nó, còn muốn tôi cứu nó sao?” “Tôi mẹ nó hận không tự tay giết chết cậu ta
Lý Dịnh Nhi nghe những lời Mã Phú Quý nói, biểu tình trên mặt cũng không biết là đang hối hận hay là không cam lòng.
Cuối cùng, cô ta ôm chặt lấy cổ, ngã xuống vũng máu, chết thảm thương ngay tại chỗ.
Lý Nam Cương thì bị người khác kiên quyết lôi đi.
Còn về phần Mã Phú Quý, Lâm Mạc Huy cũng không để ý đến đối phương nữa, chỉ đơn giản là ném cho anh ta một con dao.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hổ Đông Anh, Mã Phú Quý chỉ có thể nhặt con dao lên, chậm rãi đâm vào ngực trái của mình.
Cuối cùng, ông chủ của thế giới ngầm ở tỉnh Hải Dương bởi vì sự dung túng cho người nhà của mình mà đã tự kết liễu cuộc đời của mình.
Lâm Mạc Huy ngay cả một cái quay đầu lại nhìn người này cũng không có, cứ thể lập tức đi vào phòng.
Lúc này, bác Lưu vẫn còn ôm cô nhóc Điềm Điềm ngồi trong góc phòng, vẻ mặt của ông ấy vô cùng mờ mịt.
Chỉ trong chốc lát mà bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều người đến đây, ông ấy căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra.
Lão Thử đi bên cạnh Lâm Mạc Huy, tuy anh ta chứng kiến suốt cả quá trình, nhưng anh ta cũng không rõ đến tột cùng là tình huống gì nữa.
Nhưng trực giác đã nói cho anh ta biết, Lâm Mạc Huy chỉ là một nhân vật lớn, đích thực là một nhân vật rất đáng g.
Ngược lại, biểu hiện của Lâm Mạc Huy lại rất bình tĩnh, sau khi vào nhà anh cứ thế đi đến ngồi xuống bàn. “Bác Lưu, chúng ta ăn cơm tiếp thôi.
Bác Lưu và Lão Thử mờ mịt liếc nhau một cái, ông ấy không dám ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Lão Thử cũng thẳng lưng đứng ở bên cạnh, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Đúng lúc này, Thái Tử từ bên ngoài đi vào. “Còn đứng ngơ ngác ra đó làm gì? Ăn cơm đi.” Thái Tử vỗ một cái lên lưng Lão Thử.
Lão Thử sợ tới mức hai chân run lên, hết nhìn Thái Tử rồi lại nhìn Lâm Mạc Huy, một chữ cũng không dám nói. Lâm Mạc Huy: “Ngồi xuống đi. “Sao vậy? Chỉ mới có một lúc thôi mà đã không còn nhận ra tôi nữa sao?"
Lão Thử run rẩy ngồi vào bàn ăn, dù đã an tọa rồi nhưng trong lòng vẫn không yên.
Lâm Mặc Huy vẫn giống như trước đó, tiếp tục gắp rau cho Điềm Điềm, còn cùng Thái Tử trò chuyện rất vui vẻ.
Còn về phần mười gia tốc thì bọn họ sẽ xử lý ở bên ngoài sau. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bữa cơm cũng kết thúc.
Thái Tử đứng lên đầu tiên: “Ông già Lưu, Điềm Điềm, hai người ăn xong rồi thì đi theo tôi đi.” Bác Lưu và Điềm Điềm âm thầm liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều mơ hồ, không biết lại có chuyện gì nữa.
Lão Thử cũng có chút kích động, vội vàng nhìn về phía Lâm Mạc Huy: “Ngài Lâm, anh...
Lâm Mạc Huy khoát tay áo: “Đừng gọi tôi là ngài Lâm “Vẫn cứ giống như trước đi, gọi tôi là anh Lâm. Lão Thử gãi đầu, ngập ngừng gọi một tiếng: “Anh Lâm
Lâm Mạc Huy khẽ cười, gật đầu: “Tôi nói rồi, nếu cậu giúp tôi thì tôi sẽ giúp em gái cậu chữa bệnh” “Chuyện ở huyện Phương Xuyên bên này đã giải quyết xong rồi, nhưng tôi vẫn còn một vài việc phải làm.” “Lão Thử, cậu có muốn làm tài xế riêng cho tôi trong khoảng thời gian này không, thuận tiện giúp tôi làm chút chuyện?”