Người này có thể xếp thứ ba ở tỉnh, quả nhiên không phải đơn giản.
Hai người đánh nhau, Lâm Mạc Huy trực tiếp rơi xuống thế hạ phong, bị Phùng Chí Quyền đánh cho không ngừng lùi lại.
Trên thực tế, sau khi Lâm Mạc Huy ăn Cửu Dương Phá Cảnh Đan, thực lực đã tăng lên rất nhiều.
Thực lực lão Phùng Chí Quyền này, so ra cũng chỉ mạnh hơn Lâm Mạc Huy một chút mà thôi.
Nhưng mà mấy ngày nay Lâm Mạc Huy liên tiếp thụ thương, lại thêm thể lực bị tiêu hao quá nhiều.
Lâm Mạc Huy của hôm nay đã là nó mạnh hết đà.
Ở dưới tay Phùng Chí Quyền, Lâm Mạc Huy đã hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.
Mọi người thấy Lâm Mạc Huy bị đánh đến lùi lại liên tục, cũng nhao nhao kêu tốt.
Mặt mũi Phùng Chí Quyền càng là tràn đầy ác ý, ông ta muốn ở ngay trước mặt mười gia tộc lớn, đánh ra được uy danh của nhà họ Phùng!
Đánh chưa được bao lâu, Lâm Mạc Huy liền bị một quyền của Phùng Chí Quyền đánh trúng, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Đám người ở bốn phía kêu ầm lên tốt lắm.
Sắc mặt Lâm Mạc Huy âm trầm.
Anh biết, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, tính mạnh anh nhất định phải để lại nơi này.
Anh móc ra một viên Khí Huyết Đan, trực tiếp nuốt xuống.
Tiếp đó, anh lại tiếp tục xông lên đánh nhau cùng với Phùng Chí Quyền.
Hiệu quả của Khí Huyết Đan cấp tốc thể hiện ra, Lâm Mạc Huy lại áp chế lại lực lượng của mình.
Cuối cùng anh cũng đợi được một cơ hội, liền tập trung toàn lực, đánh một quyền về phía Phùng Chí Quyền.
Phùng Chí Quyền vốn là không thèm để Lâm Mạc Huy vào trong mắt, nhưng thời điểm khi hai nắm đấm đụng vào nhau, ông ta liền cảm thấy tình huống có gì đó không đúng.
Sức mạnh của Lâm Mạc Huy giống như đột nhiên tăng lên gấp mấy lần vậy.
Cú đấm này, vậy mà có thể đánh cho Phùng Chí Quyền bay ngược ra ngoài.
Mọi người xung quanh đều thốt lên một tràng, chẳng ai ngờ lại có kết quả này.
Phùng Chí Quyền rõ ràng đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, sao lại đột nhiên bị đánh bại chứ?
Một đòn của Lâm Mạc Huy đã thành công, anh cũng không chần chừ nữa, lập tức xoay người chạy đi.
Thể lực bây giờ của anh đã bị tiêu hao quá lớn, thời gian Khí Huyết Đan này có thể duy trì cũng không còn dài.
Nếu cứ tiếp tục đánh, anh có lẽ có thể giết chết Phùng Chí Quyền, nhưng chờ đến thời điểm sức mạnh anh tiêu hao hết, vậy những người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Cho nên, hiện giờ anh chỉ có thể liều mạng ăn viên Khí Huyết Đan này, tích góp lực lượng cuối cùng, chạy trốn về thành phố Hải Tân!
Phùng Chí Quyền thấy Lâm Mạc Huy chạy trốn, không khỏi gấp gáp, la lớn: “Mau đuổi theo, đừng để cho cậu ta chạy mất!”
Lúc này đám người mới lấy lại tinh thần, liền nhao nhao nhốn nháo đuổi theo.
Phùng Chí Quyền điều tức một lúc, cũng cấp tốc mà đuổi theo.
Sắc mặt ông ta rét lạnh đến cực điểm.
Bị một hậu bối như Lâm Mạc Huy này đánh bại, đây quả thực là nhục nhã vô cùng.
Lần này, ông ta quyết định, vô luận có như thế nào cũng phải giết chết Lâm Mạc Huy, rửa sạch nỗi sỉ nhục này!
Lâm Mạc Huy dốc toàn lực lao nhanh, anh có thể cảm nhận được, sức mạnh trong cơ thể mình đang tiêu hao nhanh chóng.
Chẳng qua bây giờ anh cách thành phố Hải Tân cũng càng ngày càng gần.
Cuối cùng, anh thấy được địa giới của thành phố Hải Tân.
Cũng ngay tại lúc này, lực lượng trong cơ thể Lâm Mạc Huy cũng đã tiêu hao đến hầu như không còn, tốc độ của anh cũng càng ngày càng chậm, hai chân gần như đã không thể chèo chống nổi thân thể của anh.
Ở phía sau, người của mười gia tộc lớn đang đuổi theo rất gần, điên cuồng gào thét muốn ngăn cản anh.
Thấy tình huống như thế, Lâm Mạc Huy cắn chặt răng, cơ hồ là dùng cả tay cả chân, giống như nổi điên mà chạy, cuối cùng cũng trốn được vào phạm vi của thành phố Hải Tân.
Phía sau, người của mười gia tộc lớn đuổi tới ranh giới này, lại nhìn biển bảo thành phố Hải Tân ở phía sau Lâm Mạc Huy, không khỏi quay mặt nhìn nhau.
Nếu tiến lên phía trước một bước, chính là địa bàn của Nam Bá Lộc!
Bọn họ không dám tiếp tục đi về phía trước nữa.