Lâm Mạc Huy lắc đầu, khẽ nói: “Không phải ông ta muốn để những người này ở lại, mục đích của ông ta là muốn để cho những người này tiếp tục đi lên phía trước.”
Thái Tử không khỏi sửng sốt: “Không phải chứ?"
Lâm Mạc Huy khẽ cười, không nói gì.
Người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng không nỡ.
Đã đi đến nơi này rồi, hơn nữ cũng đã hy sinh biết bao nhiêu người như vậy.
Bây giờ Tạ Đình Ngũ bảo bọn họ ở lại, sao bọn họ có thể đồng ý được chứ?
Hơn nữa trải qua hai chuyện lần này, mọi người đã không còn niềm tin với Tạ Đình Ngũ nữa.
Vào lúc này Tạ Đình Ngũ bảo bọn họ ở lại, bọn họnghi ngờ đã sắp đến nơi rồi nên Tạ Đình Ngũ mới cố tình tách bọn họ ra. “Đã đi đến nơi này rồi, vào lúc này dừng lại thì há chẳng phải có lỗi với những người đã chết sao?” “Không được, chúng ta tiếp tục đi thôi!”
Một ông lão ở tỉnh Tô Vân nói.
Tạ Đình Ngũ mỉm cười: “Vậy cũng được. “Nếu như đã như vậy, vậy thì mọi người đi ở phía sau cùng đi, tránh để gặp nguy hiểm lần nữa.” Người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương đã chịu thua thiệt, bây giờ chỉ mong sao có thể đi ở hàng cuối cùng.
Cho nên khi nghe thấy lời nói của Tạ Đình Ngũ, bọn họ lập tức chạy về hàng phía sau cùng.
Đám người Tạ Đình Ngũ đi lên phía trước, dường như đang dò đường.
Lúc này Lâm Mạc Huy mang theo Thái Tử cũng theo sát đám người Tạ Đình Ngũ.
Lâm Mạc biết, bắt đầu từ bây giờ mới thật sự là nguy hiểm. Nói không chừng nguy hiểm đó cũng sắp đến từ phía sau.
Quả nhiên, bọn họ chưa đi được bao xa thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Không biết tại sao mà ở phía sau lại có vài con rắn độc xuất hiện, đánh lén đám người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương từ phía sau.
Lần này những người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương càng không có chuẩn bị gì, vì vậy bị thua thiệtnhiều.
Dưới cảnh tượng hỗn loạn, những người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương chỉ còn lại sáu người còn sống sót, tất cả những người còn lại đều đã bị chết thảm. khó khăn lắm mới chém giết được những con rắn độc đó, người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương sắp sụp đổ rồi.
Thái Tử cũng vô cùng ngỡ ngàng: "Những người này bị sao vậy?” “Đi lên phía trước, đảm rắn độc sẽ đánh úp bọn họ trước.” “Đi về phía sau, đảm rắn độc đó vẫn đánh úp bọn họ trước?” “Bọn họ có thù oán với đám rắn độc đó sao?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Anh cho rằng Tạ Đình Ngũ bảo bọn họ đi về phía sau là thật sự vì muốn tốt cho bọn họ sao?” “Thật ra khu vực mà chúng ta vừa mới đi qua chính là sào huyệt của những con rắn độc này.” “Lúc đầu mọi người đi đến sào huyệt, đương nhiên là những người đi phía trước sẽ bị đánh úp.” “Sau này đi qua phạm vi sào huyệt, coi như chúng ta đã rời khỏi vị trí sào huyệt. Đám rắn độc đuổi theo từ phía sau, chắc chắn bọn chúng sẽ đánh úp người ở phía sau” “Đây chính là sự lanh lợi của Tạ Đình Ngũ, khi đối diện với sào huyệt của rắn độc ông ta sẽ bảo những người đó đi lên phía trước.“Khi đưa lưng về phía sào huyệt rắn độc, ông ta bảo những người đó đi về phía sau. “Nói đi nói lại, người đối mặt trực tiếp với những con rắn độc đó chính là người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương.
Thái Tử như bừng tỉnh ra, không khỏi hạ giọng nói: “Lão già này đúng là nham hiểm thâm độc.
Mọi người tiếp tục đi lên phía trước, lần này người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương hoàn toàn không biết đi phía trước hay là phía sau.
Cuối cùng bọn họ dứt khoát từ bỏ, đứng im trên mặt đất không đi đâu nữa. Bọn họ thật sự quá sợ hãi rồi.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Tạ Đình Ngũ chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Bọn họ đã đạt được mục đích rồi, người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương đã ngăn cản rất nhiều tại họa giúp bọn họ.
Tiếp sau đó, người của tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương không đi nữa. Như vậy sẽ không có ai tranh thuốc của bọn họ, điều đó cũng hợp ý ông ta.
Nhưng Lâm Mạc Huy lại không để ý nhiều như vậy, anh tiếp tục mang theo Thái Tử đi về phía trước. Nhìn thấy hai người bọn họ đi đến, Tạ Đình Ngũ khẽ nhíu mày. “Hai người đi về phía trước nữa thì sẽ càng ngày càng nguy hiểm đó.” “Tôi khuyên các cậu một câu, hãy ở tại chỗ đừng cử động. Giữ được tính mạng mới là điều quan trọng