Hơn nữa, hai người bọn họ đối với Lâm Mạc Huy cũng tràn đầy tin tưởng.
Đây chính là phong cách của một bậc thầy chuyên nghiệp thực sự. Hoàn toàn khác với những kẻ dối trả thích rao giảng khắp nơi. Lâm Mạc Huy lấy ra mấy cây kim bạc, đi tới giường bệnh của cô gái rồi bước mấy bước xung quanh giường của cô. Nhanh như cắt, anh đột ngột ra tay, bảy cây kim bạc đậm chính xác vào các huyệt đạo trên đầu và vai cô.
Viện trường Đức nhìn cảnh này mà há hốc miệng đầy kinh ngạc.
Chưa kể đến bất cứ điều gì khác, chỉ riêng kỹ thuật và độ chính xác của việc sử dụng kim châm cứu cũng đủ khiến người xem chấn động.
Đỗ Kiến Bình cảnh cáo: "Anh Mạc Huy, cô ấy bị thương xương sống...
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Tôi biết “Tuy nhiên, cột sống đã không thể hồi phục trong nhiều năm, và các gai xương đã phát triển. Nếu trực tiếp tác động đến cột sống lúc này, nhất định sẽ đau đớn đến không thể chịu đựng nổi. Tôi muốn cắt đứt cơn đau của cô ấy trước, sau đó mới tiếp tục nối xương sống cho cô ấy.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Mạc Huy đã châm thêm một chiếc kim bạc vào cổ cô gái và hỏi: “Có đau không?" Cô gái lắc đầu, cô thực sự không cảm thấy gì cả.
Viện trưởng Đức không khỏi sửng sốt: "Còn có thể như thế này sao?" “Việc này dùng thuốc mê liệu có tiện hơn không?”
Lâm Mạc Huy lác đầu: "Không thể dùng thuốc mê được. Một khi dùng thuốc mê, lưu lượng máu của cô ấy sẽ chậm lại." “Để cột sống có thể bình phục, máu phải lưu thông nhanh, giúp cho phân cột sống bị thương có thể phát triển nhanh chóng" liệu "Sử dụng thuốc mê, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị
Viện trưởng Đức chợt nhận ra, xúc động nói ngay: "Anh Mạc Huy, phương pháp của anh thật là tuyệt vời.
Đỗ Kiến Bình không hiểu chuyện gì, nhưng thấy được sự hưng phần của Viện trưởng Đức, anh ấy cũng tràn đầy hứng thú Anh biết rằng Lâm Mạc Huy thật sự không phải người bình thường.
Lâm Mạc Huy lật người có gai lại, vươn tay ấn vào sống lưng cô vài lần để xác định vị trí. Sau đó anh lấy trong người ra một chiếc lọ sứ, lấy ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng cô gái. Đây là khí huyết đan do anh tinh luyện, vốn được điều chế sau khi anh từ trại Ngô trở về.
Khí huyết đan có thể nhanh chóng bổ sung khí huyết cho người dùng, bồi bổ sức khỏe, hiệu quả rất tuyệt vời. Cô gái này khí huyết đều yếu, vì vậy xương sống rất khó lành nên việc bổ sung khí huyết là cần thiết.
Giúp cô gái nuốt viên thuốc xong, Lâm Mạc Huy lại lấy cây kim bạc ra và đâm vào lưng cô. Những vị trí được châm kim bạc vừa hay bịt lại các đoạn cột sống bị gãy. Sau đó, Lâm Mạc Huy vươn tay ấn lên sống lưng cô, nội lực trực tiếp xông thẳng vào trong cơ thể cô, đột ngột khiến các khớp xương sống nhô lên.
Quá trình này nhẽ ra sẽ rất đau, nhưng cô gái lại hoàn toàn không cảm thấy gì. Đó là bởi vì trước đó Lâm Mạc Huy đã lấy kim bạc để bịt kín các vị trí gây đau đớn cho cô.
Sau khi xoa nắn xương sống một hồi, Lâm Mạc Huy thận trọng dùng nội lực đẩy trực tiếp vào cột sống, giúp các phần rời rạc kết hợp với nhau.
Kế tiếp, Lâm Mạc Huy liên tục thúc đẩy khí huyết lưu thông trong cơ thể có, khiến khí huyết sôi lên, đồng thời không ngừng cung cấp năng lượng cho cột sống. lai.
Dưới sự nuôi dưỡng của khí và huyết, xương sống từ từ lành
Đã gần mười phút trôi qua, Lâm Mạc Huy cuối cùng cũng dừng lại.
Anh lau mồ hội trên trần, lần này thực sự đã tiêu hao rất nhiều nội lực. Gỡ bỏ cây kim bạc trên người cô gái, Lâm Mạc Huy nói: "Nào, thử xem có thể cử động ngón tay không"
Đỗ Kiến Bình và Viện trưởng Đức tròn xoe mắt nhìn sang Cần biết rằng cô gái đã mất chức năng vận động từ lâu ngoại trừ các bộ phận phía trên cổ.
Bây giờ, Lâm Mạc Huy kêu cô ấy cử động ngón tay, cái này liệu có khả năng hay không? Chỉ thấy nước da của cô gái đỏ bừng, như thể cô ấy đang phải dùng rất nhiều sức lực.
Viện trưởng Đức và Đỗ Kiến Bình đều chăm chú nhìn vào tay Một lúc sau, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, bàn tay cô gái khẽ đưa lên, ngón tay khẽ nhúc nhích vài cái.
Đỗ Kiến Bình và Viện trưởng Đức hoàn toàn sững sờ.
Sau một lúc, Đỗ Kiến Binh đột nhiên bật khóc: “Thiên Ngọc, Thiên Ngọc, con cuối cùng cũng không sao rồi. Cả cuộc đời này bố cũng không dám nghĩ con có thể qua được kiếp nạn này.” “Ông trời ơi, cuối cùng ông cũng có mặt rồi.”
Viện trưởng Đức sửng sốt: "Anh Mạc Huy, chuyện này thật sự là có thể cử động rồi. Cột sống của con bé, có phải thật sự đã hồi phục rồi không?”
Viện trưởng Đức biết rất rõ rằng nếu xương sống bị gãy thì căn bản là sẽ không thể cử động được.
Nếu như những ngón tay đã cử động được, có nghĩa là không có vấn đề gì với cột sống.
Lâm Mạc Huy không trả lời, mà chỉ nói tiếp: "Nào, thử thêm một chút, xem chân của cô có thể cử động được không
Viện trưởng Đức ngậm miệng ngay lập tức, nín thở nhìn về phía Thiên Ngọc. Đỗ Kiến Bình lúc này cũng hành động hoàn toàn tượng tư.
Cô gái lần này mất nhiều thời gian hơn một chút, nhưng sau cùng thì chân cô ấy cũng đã được nhấc lên.
Đồ Kiến Bình lại vui mừng, nước mắt tuôn ra không kìm chế được.
Viện trưởng Đức sững sở, nếu ông không tận mắt chứng kiến thì ông sẽ không thể tin được trên đời lại có loại y thuật cao siêu như vậy. Lâm Mạc Huy gật đầu: "Xương sống của cô ấy không sao rồi." “Tuy nhiên, cô ấy đã nằm trên giường quá lâu, và cô ấy cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Ngoài ra, các cơ trên cơ thể cô ấy đang bắt đầu co lại. Đây mới là điều gây phiền toái đôi chút." “Có điều, tôi sẽ kê một đơn thuốc cho cô ấy. Trở về, ông hãy theo đơn thuốc này, sắc thuốc cho cô ấy uống. Sau một tháng. cô ấy sẽ có thể hoàn toàn bình thường trở lại!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Khi Lâm Mạc Huy nói, anh vẫn đang nhìn cô gái.
Lúc này, có tiếng bịch từ bên cạnh vang lên.
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đỗ Kiến Bình không biết đã ngã xuống giường từ lúc nào. “Kiến Bình, anh làm sao vậy?”
Viện trưởng Đức kêu lên và vội vàng đi tới giúp anh ta.
Đỗ Kiến Bình đẩy tay viện trưởng Đức ra. Ông cố nén lại cơn xúc động mãnh liệt, quỳ trên mặt đất run rẩy nói: "Anh Mạc Huy, bác sĩ Mạc Huy, tôi... tôi cảm ơn anh. Tôi đội ơn anh!” “Anh đã cứu con gái tôi, có nghĩa là anh đã cứu mạng tôi! Tôi, tôi có thể cho anh tất cả tài sản của tôi... “Tôi dập đầu tạ ơn anh...
Lâm Mạc Huy vội vàng chạy tới, đỡ Đỗ Kiến Bình rồi dìu ông lên giường. “Ông Kiến Bình, không có việc gì to tát đầu, ông không cần khách Lương y như từ mẫu mà." Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói.
Đô Kiến Bình vẫn cảm ơn rối rít nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ông đưa mắt nhìn con gái, tâm trạng của ông thực sự rất tốt.
Sau khi dặn dò vài câu, Lâm Mạc Huy viết ra một đơn thuốc và đưa cho Đỗ Kiến Bình.
Đỗ Kiến Bình cực kỳ thận trọng cầm lấy đơn thuộc, đây chính là mạng sống của con gái ông ta.
Lâm Mạc Huy nói: “Chuyện của con gái ông đã xong rồi. Ông Bình, tôi có một thỉnh cầu nhỏ. Đối với vụ tai nạn xe lần này...
Kiến Bình lập tức xua tay: Mạc Huy, nếu anh vẫn còn nói về việc này, thì chính là anh đang tát vào mặt tôi rồi. Tôi sẽ không bao giờ truy cứu vấn đề này “Còn chưa nhắc tới tính mạng này của tôi là anh cứu, cho dù anh có đánh chết tôi nữa cũng được. Chỉ riêng việc anh cứu được con gái tôi, tôi tôi sẽ không bao giờ oán
Lâm Mạc Huy mỉm cười, Đỗ Kiến Bình thực sự rất yêu cô con gái này của ông. Nhưng nghĩ một chút thì điều này cũng rất bình thường. Ông đã nhiều tuổi như vậy mà chỉ có được một cô con gái, ông có thể không đau lòng vì vô hay sao chứ.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lâm Mạc Huy rời đi trước. Tất nhiên trước khi đi, anh có nhắc lại một lần nữa, yêu cầu họ không được công khai chuyện lần này.
Lâm Mạc Huy không muốn lộ diện trước khi anh tích lũy đủ sức mạnh để trả thù.
Nhà họ Lâm có uy lực và danh đến đâu, họ vẫn bị người khác hủy hoại.
Với thực lực hiện tại của Lâm Mạc Huy, vẫn còn chưa đủ để chống lại kẻ thù của anh. Anh chỉ có thể tiếp tục im lặng, tích lũy thực lực, chờ đợi thời cơ.
Trở lại dinh thự Thịnh Vượng, cả nhà đều đang đợi anh ở đây. “Lâm Mạc Huy, thế nào? “Tất cả đã xong chưa?"
Phương Như Nguyệt lo lang hỏi.
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Xong rồi! Ông Kiến Bình đã hứa sẽ không truy cứu nữa, ngày mai có thể xác nhận thư thông cảm.
Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết: “Tuyệt quá
Phương Như Linh tỏ vẻ lo lãng: “Vậy thì... ông ta đưa ra giải bao nhiêu?" “Vẫn là 5,6 tỷ ư?” “Thanh Mây, cháu gom đủ tiền rồi sao?"
Lâm Mạc Huy liếc có một cái, lác đầu nói: "Ông ấy không cần một đồng nào!