Em trai ruột thịt của mình vậy mà muốn hại chết con gái mình. Họ đều là những người thân nhất của ông ta cơ mà!
Chuyện như vậy, cho dù là ai cũng đều khó mà chấp nhận.
“Vạn Thành Phong, tại sao ông phải làm như vậy? Quốc Thắng là cháu gái ruột của ông đó, ông... Sao ông có thể đối xử với nó như vậy cơ chứ?” Vạn Vĩnh Quân giận dữ hỏi.
Vạn Thành Phong cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vì cái gì sao? Anh hỏi tôi vì cái gì sao? Anh cả, vậy tôi hỏi anh một chút. Vì sao khi tôi bị Hoả Hoa đánh bại, khi tôi bị người khác làm nhục mà anh không hề giúp tôi, ngược lại còn luôn luôn bênh vực người ngoài cơ chứ?”
“Vì sao tên Lâm Mạc Huy kia hành xử bất kính với tôi như thế mà anh còn muốn tôi xin lỗi cậu ta? Anh cả à, tôi là em trai của anh, anh đã bao giờ suy nghĩ tới cảm giác của tôi hay không?”
Vạn Vĩnh Quân nhíu mày, trầm giọng nói: “Thành Phong, ông nói gì vậy? Làm sao mà tôi không giúp ông được cơ chứ? Nhưng trong chuyện lần này, rõ ràng là ông làm sai, ông còn muốn tôi phải giúp ông như thế nào? Tôi đã nói với ông nhiều lần rồi, lần này ông đi tỉnh Tô Vân chỉ cần mời bác sĩ tới nhà chúng ta, những chuyện khác ông không cần quan tâm. Ân oán giữa Vĩnh Xuân Đường và công ty dược phẩm Hưng Thịnh không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Vạn chúng ta hết cả. Nhưng hết lần này tới lần khác ông muốn nhúng tay vào, gây ra chuyện như vậy, tất cả đều là do ông gieo gió gặt bão, tôi giúp ông thế nào được đây?”
Vạn Thành Phong tức giận nói: “Tôi nhúng tay vào chuyện này là vì cái gì hả? Còn không phải là để mời Tiền Trạch Nam đến để anh ta chữa bệnh cho bố à? Chúng ta là người nhà họ Vạn, kết quả lại ở bên cạnh xem trò vui, chuyện gì cũng mặc kệ. Đến lúc đó, làm sao anh có thể không biết xấu hổ mà mở miệng mời Tiền Trạch Nam đến chữa bệnh cho ông cụ cơ chứ?”
Vạn Vĩnh Quân nói bằng giọng lạnh lùng: “Vậy ông làm sao biết được y thuật của Tiền Trạch Nam cao hơn Lâm Mạc Huy? Tôi nói với ông một lần nữa, nếu chưa khẳng định được điều gì thì không nên tùy ý bày tỏ thái độ. Nhưng ông vẫn luôn không chịu nghe tôi, còn gây ra chuyện như vậy, bây giờ ông còn có thể oán trách ai nữa?”
Vạn Thành Phong giận dữ vung tay lên: “Vạn Vĩnh Quân, anh không cần nói nữa. Theo ý của anh, cho dù tôi có làm cái gì thì đó đều là lỗi của tôi”
Vạn Vĩnh Quân bực tức nói: “Vạn Thành Phong, sao ông không chịu nói lý chút nào vậy? Chuyện này ông thật sự làm sai rồi cơ mà!”.
Vạn Thành Phong cười lạnh một tiếng: “Làm sai? Chuyện lần này, nếu như Lâm Mạc Huy thua Tiền Trạch Nam thì tôi chính là người có công lớn nhất trong nhà họ Vạn. Chỉ tiếc tôi đã chọn sai người, Tiền Trạch Nam đã thua Lâm Mạc Huy, cho nên tôi chính là tội nhân của nhà họ Vạn hay sao? À, đúng sai cái gì cơ chứ? Chẳng qua là thẳng làm vua thua làm giặc mà thôi!”
Vạn Vĩnh Quân nhíu mày: “Thành Phong, đến lúc này rồi mà ông vẫn còn chưa chịu hiểu sao?”
Vạn Thành Phong: “Hiểu? Tôi phải hiểu cái gì đây?”.