“Những người được gọi là mười gia tộc hàng đầu ở Hải Dương, đứng trước mặt chủ nhà họ Triệu, đều sợ như con chim cút, đến rắm cũng không dám đánh”
“Mẹ mày nữa, mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với bố mày như thế?”
Mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt, họ đều biết các bậc cha chú của mình đã ra khỏi tỉnh, nhưng họ không biết các bậc cha chú của mình rốt cuộc là đã đi đâu, làm gì.
Nói như vậy, hoá ra là họ đến thành phố Hải Tân thật à?
Tiền Tử Thiên bước tới trước mặt người đàn ông, lấy chân dậm mạnh vào cổ anh ta, lạnh lùng nói: “Tao nói cho mày biết, kể cả đây là tỉnh Hải Dương, bố mày muốn giết mày thì cũng không khác gì bóp chết một con kiến!”
“Muốn thử không?”
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn mọi người: “Mẹ chúng mày, đứa nào không phục thì đứng ra đây!”.
“Nếu hôm nay bố mày không thể khiến chúng mày phục thì không còn là Tiền
Tử Thiên nữa!”
Người đàn ông ôm đầu ngã xuống đất, máu chảy qua từng kẽ ngón tay, vẻ mặt đầy tức giận nhưng không dám nói một lời.
Về phần các cô cậu nhà giàu khác, tất cả đều đang cúi đầu, không dám nhìn thằng vào Tiền Tử Thiên vì sợ anh ta sẽ cho mình một trận.
Thấy vậy, Đường Vũ Tình vội vàng đi tới bên cạnh Tiền Tử Thiên, cười nói: “Anh Thiên, sao anh lại phải tức giận vì những thứ rác rưởi này chứ?”
“Đến đây đến đây, ngồi xuống đã, ngồi xuống đã” “Mấy người các người, mau đưa thứ rác rưởi này ra ngoài”
Nhìn dáng vẻ của Đường Vũ Tình, trong lòng đám cậu ấm cô chiêu ở tỉnh Hải Dương đều cảm thấy vô cùng hận.
Mặc dù họ sợ mười gia tộc lớn của tỉnh Giang Tô, nhưng dù sao thì họ cũng đều đến từ tỉnh Hải Dương.
Người đàn ông này cũng là bạn cùng chơi của họ.
Bây giờ bị người khác ức hiếp như vậy, Đường Vũ Tình vẫn nói như vậy, rõ ràng là có ý giúp đỡ người ngoài.
Nhưng, bây giờ cũng không ai dám nói gì, chỉ có thể im lặng kéo người đàn ông ra ngoài.
Tiền Tử Thiên tuỳ tiện ngồi xuống cạnh bàn, một tay ôm Đường Vũ Tình: “Nghe nói em đã chuẩn bị cho anh một món quà à?”
“Quà đâu?”
“Em đừng có nói với anh là em chính là món quà đó đấy nhá!”
Giọng nói của Đường Vũ Tình mang theo vẻ hờn dỗi: “Đáng ghét!”
“Người ta đã là người của anh từ lâu rồi, còn quà với không qua cái gì nữa?”
“Em chuẩn bị cho anh một thứ mà anh đang cần, chắc chắn anh sẽ hài lòng!”
Tiền Tử Thiên hứng thú hỏi: “Thật không?”
“Là thứ gì mà anh đang cần?”