Trần Lâm Vũ gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu: “Tôi... Tôi biết ông cụ nhà họ Hồng có một đứa cháu trai. Có điều, tên này là một kẻ mượn gió bẻ măng, hơn nữa còn cực kỳ tham lam. Trước kia lúc tôi còn là cậu ấm nhà họ Trần, có thể cậu ta sẽ giúp tôi làm việc. Bây giờ, e rằng.”
Lâm Mạc Huy khoát tay: “Tham lam thì tham lam. Chỉ sợ cậu ta không tham lam mà thôi! Chỉ cần cậu sắp xếp chuyện này ổn thỏa, giá cả như thế nào cũng không đáng nhắc tới!”
Trần Lâm Vũ gật đầu: “Được, vậy chuyện này cứ để tôi”
Lâm Mạc Huy đưa cho Trần Lâm Vũ một tấm thẻ: “Trong thẻ có tiền, cứ thoải mái quẹt”
“Không ngại đánh đổi!”
Trần Lâm Vũ gật đầu, cầm lấy thẻ nhanh chóng rời đi. Về phần Lâm Mạc Huy, anh cũng không rảnh rỗi.
Xem đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya. Lâm Mạc Huy thay bộ áo quần đi đêm, nhẹ nhàng không một tiếng động chạy đến sân lớn nhà họ Triệu. Nhìn trái nhìn phải không có một bóng người, Lâm Mạc Huy mới âm thầm chạy vào sân lớn nhà họ Triệu.
Lần trước, tại chính chỗ này, anh phát hiện viện riêng của Triệu Nhạc Huân có hút
vấn đề. Lần này anh muốn tự mình đến đây, ở viện riêng kia của Triệu Nhạc Huân, tìm thứ cần tìm!
Phần lớn người nhà họ Triệu đã đến tỉnh Hải Dương, cho nên người trong nhà lớn của nhà họ Triệu mới ít như vậy, kém xa lúc trước.
Nhưng cho dù thế nào, bên trong nhà lớn nhà họ Triệu vẫn được canh gác rất nghiêm ngặt. Trong nhà lớn này, thường cách một khoảng thời gian sẽ có một nhóm bảo vệ đi qua. Nhưng không sao, trước kia đã từng đến chỗ này một lần nên anh đã nắm rõ được bố cục canh gác ở đây.
Anh dễ dàng đi vòng qua nhóm canh gác, đi đến viện riêng của Triệu Nhạc Huân. Mặc dù Triệu Nhạc Huân đã đi đến tỉnh Hải Dương nhưng Lâm Mạc Huy cũng không dám chủ quan. Con người của Triệu Nhạc Huân cực kỳ cẩn thận, trong viện riêng của ông ta chứa đựng nhiều bí mật, khó mà đảm bảo ở trong này không thiết kế nhiều loại bãy.
Đi vào viện riêng này, mỗi bước của Lâm Mạc Huy đều vô cùng cẩn thận. May mắn, ở đây không có bất cứ động tĩnh gì. Lâm Mạc Huy tiếp tục bước tới, không gặp nguy hiểm gì, có thể thấy được ở đây vốn không có người.
Lần trước Lâm Mạc Huy rõ ràng thấy Triệu Nhạc Huấn dừng lại một chốc trước hòn non bộ, chắc chắn phía dưới hòn non bộ có gì đó, Lâm Mạc Huy đi xung quanh gần hòn non bộ, tỉ mỉ quan sát. Tổ tiên của Lâm Mạc Huy là một người toàn tài, phương diện nào cũng đã từng đọc lướt qua, trong đó bao gồm cả các loại bẫy. Quan sát một hồi, Lâm Mạc Huy phát hiện phía trên hòn non bộ có bẫy.