Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước cửa biệt thự, gương mặt ông Phong tràn đầy vẻ nghi ngờ: "Cậu Huy, cậu... vừa rồi cậu không nên nói chuyện với bà Dung như vậy.”



"Sao vậy?" Lâm Mạc Huy hỏi ngược lại.



Ông Phong nhẹ giọng nói: “Bà Dung cũng bởi vì bệnh tình của con trai nên trong lòng mới nóng nảy, lớn tiếng chanh chua mà thôi, thật ra thì bản thân bà ấy rất hiền lành."



"Hơn nữa, mạng lưới giao thiệp của bà Dung ở thành phố Hải Dương cực kỳ lớn, ngay cả ông Lộc cũng phải nể mặt bà ấy mấy phần."



“Cậu chủ Triệu làm chủ mấy ngân hàng lớn ở thành phố Hải Dương, mấy công ty lớn ở thành phố Hải Dương cũng phải dựa vào cậu ấy.”



"Vợ của cậu mở công ty dược phẩm, cần đả thông quan hệ với bên ngân hàng mà. Nếu như lần này có thể kết duyên với nhà họ Triệu thì rất nhiều chuyện đều sẽ dễ dàng hơn."



Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Vậy thì sao? Một lát nữa bà ta sẽ đến cầu xin tôi, chắc chắn cũng sẽ không để ý trước kia tôi đã nói gì đâu.”



Ông Phong mờ mịt hỏi: “Cậu Huy, cậu chắc chắn bà ấy sẽ đến cầu xin cậu sao?"



Lâm Mạc Huy: “Đổi một vị thầy thuốc khác thì chưa chắc bà ta sẽ đến cầu xin tôi, nhưng mà bây giờ là thần y Kiệt đó đi vào, bà ta nhất định sẽ đến cầu tôi."



"Tại sao?" Ông Phong kinh ngạc.



Lâm Mạc Huy cười nhạt: “Ông có chú ý đến hai tay của thần y Kiệt không?"



Ông Phong lắc đầu.



Lâm Mạc Huy nghiêm mặt nói: “Vật tùy thân của thần y Kiệt chính là một túi châm cứu, chứng tỏ bản thân ông ta chính là cao thủ về châm cứu.”



"Ngón giữa và ngón áp úp của bàn tay trái ông ta hơi chai sần, chứng tỏ thường ngày ông ta chủ yếu dùng hai ngón tay này để hạ châm.”



"Người bình thường sẽ không dùng hai ngón tay này để hạ châm, duy chỉ có một loại Niêm Châm Pháp là phải dùng hai ngón tay để hạ châm mà thôi.”



Sắc mặt ông Phong hơi thay đổi, ông ấy nhớ đến trước kia có người đã từng nói phương pháp châm cứu của thần y Kiệt chính là Niêm Châm Pháp.



Ngay cả bản thân ông Phong cũng không biết, thế nhưng không ngờ Lâm Mạc Huy chỉ từ một ngón tay đã có thể đoán ra được.



Lâm Mạc Huy nói tiếp: “Mặc dù tôi chưa vào cửa nhưng mà tôi cũng biết sơ về tình trạng bệnh của cậu Diệp."



"Bình thường thì cậu ấy không có gì bất ổn ngoại trừ việc vô sinh, vào ngày mười lăm mỗi tháng thì lỗ mũi của cậu ấy sẽ chảy máu."



Ông Phong kêu lên: “Cậu... làm sao cậu biết được?"



Ông ấy hiểu rõ về bệnh tình của cậu Diệp nhất, vì thế cũng biết Lâm Mạc Huy nói không hề sai.



Lâm Mạc Huy cười nhạt: “Với Niêm Châm Pháp của thần y Kiệt và phong cách hành sự của ông ta thì ông ta nhất định sẽ phán sai bệnh tình của cậu Diệp, sau đó dùng Niêm Châm Pháp để hạ châm."



"Mà đây, lại càng là sai lầm lớn nhất.”



"Tôi không chỉ biết ông ta biết dùng Niêm Châm Pháp mà tôi còn biết ông ta sẽ hạ châm xuống ba vị trí Khúc Trì, Quan Nguyên và Thận Du.”



"Chỉ cần vừa hạ ba châm này xuống thì khí huyết đang đè nén trong cơ thể cậu Diệp sẽ bị chấn động theo, không hộc máu là chuyện không thể!”



Gương mặt ông Phong vô cùng hoảng sợ, phân tích của Lâm Mạc Huy cũng quá kinh người rồi đấy.



Chỉ là suy luận của anh thật sự chính xác sao?



Ngay cả cậu Diệp mà Lâm Mạc Huy cũng không gặp đã dám lớn gan suy đoán như vậy, ông Phong thật sự rất khó để tin phục.



Thế nhưng hai người đứng ở đây không bao lâu thì lập tức nhìn thấy bà Dung vội vàng chạy ra.



“Bà Dung?”



Ông Phong kinh ngạc thốt lên.



Bà Dung trực tiếp chạy đến trước mặt Lâm Mạc Huy, sắc mặt vô cùng ảm đạm quỳ phịch một tiếng xuống đất: “Thần tiên, thần tiên, cậu mau cứu con trai tôi với. Tôi cầu xin cậu, mau cứu con trai tôi đi...”



Ông Phong lập tức bối rối, bà Dung thật sự chạy ra quỳ xuống cầu xin Lâm Mạc Huy rồi sao?



"Bà Dung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ông Phong vội lên tiếng.



Bà Dung run rẩy đáp lời: “Thần y Kiệt vừa hạ ba châm cho con trai tôi thì.... con trai tôi lại hộc máu không ngừng.."



“Cái gì?” Ông Phong kêu lên thành tiếng, ông ấy nhờ vừa rồi thần y Kiệt còn nói sẽ không châm cứu mà, tại sao bây giờ lại hạ châm rồi?



Hơn nữa, Lâm Mạc Huy nói không hề sai, thần y Kiệt vừa xuống ba châm thì cậu Diệp đã hộc máu.



Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi đấy!



Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Vốn dĩ với thái độ của bà thì tôi không muốn lo chuyện này, nhưng mà nể mặt ông Phong, tôi sẽ giúp bà một lần.”



“Cảm ơn, cảm ơn!" Bà Dung luôn miệng nói cảm ơn.



Lâm Mạc Huy đứng dậy, dẫn theo mọi người đi vào trong biệt thự.



Lúc này, thần y Kiệt và tài xế của ông ta đã vô cùng hốt hoảng đứng bên cạnh.



Không thể chữa trị cho khỏi bệnh thì cũng là chuyện thường tình nhưng mà người đang tốt lành lại chữa trị đến mức sắp chết đi thì đây được xem như chuyện lớn rồi!



Cậu Diệp chỉ bị vô sinh, thế nhưng sau ba châm của thần y Kiệt thì bây giờ đang hộc máu chết.



Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, vẻ mặt thần y Kiệt vô cùng kinh ngạc: “Cậu... làm sao cậu biết được tôi sẽ hạ châm? Làm sao cậu biết được cậu ta sẽ hộc máu chứ? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"



Lâm Mạc Huy bĩu môi: “Chuyện này thì có gì khó đâu, từ vật tùy thân mà ông mang theo thì tôi có thể đoán được y thuật của ông chủ yếu là ở lĩnh vực nào rồi. Hơn nữa tôi cũng biết đối với từng loại bệnh trạng thì ông sẽ chữa trị như thế nào!"



“Chuyện này... chuyện này làm sao có thể chứ?” Thần y Kiệt chấn động.



Thần y Kiệt cũng không biết Lâm Mạc Huy đã nhận được truyền thừa của tổ tiên, đối với tất cả y thuật trong thiên hạ đều nắm rõ như lòng bàn tay.



Với chút bản lĩnh của thần y Kiệt kia thì trong mắt Lâm Mạc Huy chỉ như mánh khóe nhỏ mà thôi, làm sao có thể qua được pháp nhãn của anh chứ.



Lúc này, Lâm Mạc Huy đã đi đến bên cạnh cậu Diệp, tiện tay rút một cây ngân châm đâm lên người cậu Diệp thì anh ta lập tức dừng lại.



Sắc mặt thần y Kiệt và bà Dung hoàn toàn thay đổi, vừa rồi thần y Kiệt đã dùng đủ mọi cách nhưng đều không thể ngăn cản việc cậu Diệp hộc máu.



Thế nhưng Lâm Mạc Huy chỉ dùng một kim châm vô cùng ung dung đã có thể khiến anh ta ngừng lại.



Thủ pháp này, đúng là hết sức lợi hại!



Lâm Mạc Huy chậm rãi nói: “Đừng nói là ông, cho dù là lần đầu tiên ông Phong cho anh ta dùng thuốc gì thì tôi cũng có thể đoán được."



"Hả?" Ông Phong không khỏi ngạc nhiên.



Lần đầu tiên mình xem bệnh cho cậu Diệp đã là chuyện của bảy tám năm trước rồi, bây giờ Lâm Mạc Huy có thể nhìn ra sao?



Lâm Mạc Huy trực tiếp liệt kê ra một






chapter content









chapter content









chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK