“Trúc Diệp Kỳ, cô vẫn không nhìn rõ sao?”
“Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn cùng là loại người lòng dạ hung hiểm độc ác!”
Ánh mắt Trúc Diệp Kỳ dâng lên suy nghĩ giết người, cô ta quyết quyết phải giết chết hai người này.
Cậu Vạn: “Trúc Diệp Kỳ, bây giờ cô vẫn chưa đồng ý vạch trần Vạn Thành Phong sao? Vị trí của chúng tôi có phải Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn tiết lộ với cô hay không?”
Trúc Diệp Kỳ từ từ gật đầu: “Cô đoán không sai, là hai người kia tiết lộ cho tôi biết!”.
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao bàn tán, ai nấy cũng nhìn về phía Vạn Thành Phong.
Đôi mắt sắc lạnh của Vạn Vĩnh Quân nhìn ông ta: “Cậu hai, bây giờ ông còn gì để nói không?”
Khuôn mặt Vạn Thành Phong cứng đờ, gân cổ nói: “Chuyện này... Đây sao có thể là sự thật được cơ chứ? Đây chỉ là suy đoán của bọn họ thôi! Gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do, dựa vào mấy suy đoán này mà lập tức phán tội tôi thì tôi có thể chối cãi gì nữa sao!”
Sắc mặt Vạn Vĩnh Quân càng lạnh hơn: “Cậu hai, đã tới lúc này rồi mà cậu có chết cũng không thừa nhận hay sao?”
Vạn Thành Phong: “Tôi không làm thì sao tôi có thể thừa nhận chuyện này được!”
Vạn Vĩnh Quân giận tím mặt, định nói chuyện, cậu Vạn đã giành trước: “Chú hai, nếu như tôi đoán không lầm, trong điện thoại di động của chú hẳn còn lưu tin của Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn. Chú có dám lấy điện thoại ra để chúng tôi kiểm tra một chút hay không?”
Nghe xong, nét mặt Vạn Thành Phong biến sắc, ông ta vô thức lùi về sau một bước, dùng tay nắm chặt túi.
Vạn Vĩnh Quân thấy thế, trực tiếp bước lên phía trước: “Cậu hai, ông đưa điện thoại cho tôi xem đi!”
Vạn Thành Phong sắc mặt trắng bệch, ấp úng nói: “Tôi. Tôi không có mang điện thoại di động theo..”
Vạn Vĩnh Quân chỉ túi ông: “Vậy trong này đựng gì thế?”.
Vạn Thành Phong ý thức nói: “Không... Không phải điện thoại.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở hiện trường lập tức đứng dậy cười vang. Đúng là giấu đầu lòi đuôi mà!