"Có chuyện gì không?"
Trên khuôn mặt của ông cụ Phong hiện lên vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: "Cậu Huy, tôi đến đây chủ yếu là muốn mang đứa cháu gái không hiếu thuận này qua nói lời cảm ơn với cậu."
"Tôi thực sự rất xin lỗi về những gì đã xảy ra trong buổi gặp gỡ giao lưu này. "
"Đứa nhỏ này bị tôi nuông chiều quá mức, cho nên con bé không biết đúng sai gây xúc phạm đến cậu, đây là lỗi của tôi vì đã không giáo dục tốt cho con bé."
"Không ngờ rằng vậy mà cậu lại không tức giận, thậm chí còn lấy ơn báo oán, còn ra tay cứu chúng tôi. Điều này làm tôi... làm tôi..."
Nói chưa dứt câu, hốc mắt của ông cụ Phong đã đỏ hoe, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
Đêm nay, có thể nói là Lâm Mạc Huy đã liều mình cứu bọn họ, điều này khiến ông ấy vô cùng cảm động.
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Ông cụ Phong, ông khách khí quá."
"Ban đầu vào lúc tôi bất lực nhất, là ông giúp tôi."
"Phần ân tình này, tôi không thể không báo đáp."
"Tôi cứu mấy người, đó chỉ là tiện tay mà thôi, việc gì phải bận tâm trong lòng!"
Ông cụ Phong vội vàng nói: "Cậu Huy, đêm hôm nay cậu mạo hiểm như vậy, không phải chỉ là tiện tay mà thôi."
"Tôi... Tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào."
"Hay là như vậy đi, cậu Huy, nếu sau này cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cậu chỉ cần nói với tôi một tiếng, cái mạng già này của tôi sẽ tùy ý cậu sai khiến!"
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Ông cụ Phong nói quá lời rồi."
"Ông là người quen của tôi, cũng có thể được xưng hai tiếng bạn bè, ông việc gì phải bận tâm về những điều này."
Sau vài câu nói khách sáo, ông cụ Phong dẫn theo Hạ Vũ Tuyết rời đi.
Trước khi đi, Hạ Vũ Tuyết có chút do dự.
Cô ta muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không có mặt mũi để mở miệng nói chuyện. Sự việc đã đến bước này, cho dù cô ta có nói gì với Lâm Mạc Huy đi chăng nữa thì cũng đều không có ý nghĩa.
Hình tượng của cô ta ở trong lòng Lâm Mạc Huy đã được định sẵn. Không chỉ có như thế, sau đêm hôm nay, danh tiếng tốt đẹp của cô ta ở thành phố Hải Tân cũng không còn nữa rồi.
Mà tất cả những điều này đều do chính tay cô ta gây nên, không liên quan gì đến bất kỳ ai, cô ta chỉ có thể tự làm tự chịu.
Lâm Mạc Huy trở lại biệt thự của mình, mấy bảo mẫu đều đã nghỉ ngơi.
Anh đi vào căn phòng ở trên lầu, Lâm Quế Anh vẫn đang hôn mê.
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của em gái, từ ánh mắt có thể nhìn ra trong lòng anh là sự cưng chiều vô cùng tận.
Nghĩ đến cảnh Lâm Quế Anh cố ý từ trên lầu nhảy xuống vì không muốn trở thành món nợ của anh, một màn kia khiến trái tim của Lâm Mạc Huy đau như bị dao cắt.
Nếu anh không có nhận được truyền thừa từ viên ngọc bội, hiện tại chắc chắn em gái của anh đã chết!
"Quế Anh, em phải chịu khổ rồi, anh trai chắc chắn sẽ cứu em tỉnh lại!"
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng nói một câu, cầm Tuyết Liên ngàn năm xuống lầu.
Muốn dùng Tuyết Liên ngàn năm để luyện dược cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tuyết Liên ngàn năm này có tính hàn vô cùng lớn, cần nhiệt độ cực cao mới có thể luyện ra thành dược, như vậy mới đảm bảo giữ được các đặc tính của thuốc.
Lâm Mạc Huy đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, anh xây một căn phòng riêng ở tầng hầm của biệt thự này, bên trong đặt một cái lò nấu đặc biệt chuyên dụng.
Cái lò nấu này được tạo nên bởi nhiên liệu butan, nó có thể tạo ra ngọn lửa nhiệt độ cao, thường dùng để luyện chế một vài dược vật có tính chất tương đối đặc thù.
Phải dùng nhiệt độ cao trong lò nấu này mới có thể lấy được đặc tính thuốc trong Tuyết Liên ngàn năm.
Tuy nhiên, cứ trực tiếp luyện chế là chuyện không thể nào.
Bởi vì, dưới nhiệt độ cao như vậy, thông thường các đồ đựng dược vật để luyện chế đều không thể chịu được.
Mà cho dù đồ đựng dược vật có thể chịu được nhiệt độ cao như vậy, bình thường các đồ đựng sẽ nóng lên rất nhanh trong nhiệt độ như vậy, sau đó trực tiếp thiêu đốt cháy khét Tuyết Liên ngàn năm, vậy thì Tuyết Liên ngàn năm chắc chắn sẽ mất đi dược tính.
Cho nên, để luyện chế Tuyết Liên ngàn năm cần một đồ đựng có thể chịu được nhiệt độ cao, hơn nữa còn phải nóng lên từ từ.
Lâm Mạc Huy nhờ người mua mấy cái bình thuốc đặc biệt, anh cũng không biết hiệu quả của các bình thuốc này như thế nào, chỉ có thể thử trước một chút.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, anh mở lò nấu ra, ngọn lửa màu trắng lập tức bùng lên.
Đặt bình thuốc lên trên, Lâm Mạc Huy cũng không trực tiếp thả Tuyết Liên ngàn năm vào mà thay vào đó thả một loại dược liệu khác, anh muốn thử trước một chút xem cái bình thuốc này có thích hợp để luyện chế Tuyết Liên ngàn năm không đã.
Kết quả, mới không được bao lâu, bên trong bình thuốc này đã bốc ra mùi khét lẹt.
Nhìn kỹ lại, dược liệu vừa rồi anh ném vào đã bị nhiệt độ cao truyền qua bình thuốc đốt cháy rụi.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, cái bình thuốc này cũng không được sao? Vậy anh phải làm thế nào mới có thể luyện dược đây?
Thử nhiều lần, cuối cùng Lâm Mạc Huy vẫn không thành công.
Xem ra, mấy cái bình thuốc mình chuẩn bị đều không thích hợp dùng để luyện dược.
Lâm Mạc Huy cảm thấy hơi mệt mỏi, hoang mang không biết phải làm sao mới có thể thành công. Anh có dược liệu, nhưng công cụ luyện dược lại không thích hợp, vậy thì cho dù làm cách nào anh vẫn sẽ phải bó tay chịu thất bại.
Cẩn thận nhớ lại phương pháp luyện dược của tổ tiên, bọn họ có một loại lò luyện đan đặc thù có thể chịu được nhiệt độ cực cao.
Hơn nữa, lò luyện đan đấy có thể điều chỉnh nhiệt độ cao lên hoặc giảm xuống, là thiết bị luyện dược tốt nhất.
Bây giờ không ai có thể làm ra loại lò luyện đan đó.
Nếu mình muốn luyện dược, e rằng mình phải tìm một cái lò luyện đan như vậy mới được.
Thế nhưng muốn đi tìm một cái lò luyện đan như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng!
Lâm Mạc Huy suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho ông cụ Phong, bảo ông ấy chú ý một chút đến cái lò luyện đan này.
Dù sao thì ông cụ Phong cũng đã làm nghề y hơn mười năm, chắc chắn mạng lưới quan hệ của ông ấy rất rộng. Nếu ông ấy ra mặt đi tìm, đảm bảo sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc Lâm Mạc Huy tự mình đi tìm!
Không có cách nào luyện dược được nữa, vì vậy anh cũng chỉ có thể tạm thời gác lại việc chữa trị cho bệnh tình của em gái một thời gian.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Mạc Huy vừa mới bước đến bệnh viện đã