Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người vui mừng khôn xiết, đây là cơ hội tốt chỉ có một lần trong đời.



Bọn họ đã bao giờ tiếp xúc với một người đàn ông giàu có sở hữu khối tài sản hàng tỷ đâu, càng chưa nói đến người đó còn là bạn học của họ.



Nếu có thể ôm lấy chân cậu ấy, chỉ cần cậu ấy tuỳ ý giúp đỡ họ một chút, vậy thì sau này họ có thể thăng quan tiến chức rồi.



“Thật không ngờ, trong lớp chúng ta lại có thể có người quyền cao chức trọng, xuất hiện một người bạn học cũ bản lĩnh như này!”



Tạ Ngọc Phương xúc động nói.



Những người khác cũng liên tục gật đầu: “Không phải sao? Ai có thể nghĩ tới chứ?”



“Nhưng mà, nghĩ lại, lúc tôi còn đi học, cũng cảm thấy Đặng Tiến Quân không hề đơn giản. Quả thực, giờ đã phát tài rồi!”



“Quào, tôi còn nhớ, hai người chúng tôi khi đó hình như ngồi bàn trước sau nữa.”



“Không phải chứ? Vậy hai người các cậu chắc có quan hệ tốt lắm?”



“Ha ha, đương nhiên rồi, đây gọi là tình bạn cùng bàn đó!”



Mọi người đang hào hứng bàn luận, Lâm Mạc Huy nhàn rỗi ngồi bên cạnh nghe những người này khoe khoang.



Tạ Ngọc Phương liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy, khóe miệng thoáng qua nét khinh thường.



“Lâm Mạc Huy, cậu có muốn về trước không?”



“Buổi họp lớp tối nay thực sự không thích hợp để cậu tham gia.”



Lâm Mạc Huy khẽ cau mày: “Sao không thích hợp?”



Tạ Ngọc Phương cười khinh miệt: “Cậu thấy thế nào?”



“Những người đến đây tham gia buổi họp lớp đều là những người giỏi.”



“Lớp trưởng của chúng ta thì khỏi cần bàn đến, cậu ấy là tổng giám đốc công ty rồi.”



“Tôi ấy à, trong công ty chúng tôi, tôi cũng là trưởng phòng tài chính đấy.”



“Mấy người bọn họ, người thì lãnh đạo cấp cao của công ty, người thì tự chủ kinh doanh.”



Tất cả những người trong phòng đều vênh mặt lên, khinh bỉ liếc nhìn Lâm Mạc Huy.



Tạ Ngọc Phương nói tiếp: “Còn có anh Quân giờ là ông chủ lớn với tài sản hàng tỷ đồng”.



“Cậu nói xem cậu chỉ là người dọn dẹp nhà vệ sinh, chạy tới đây, có đề tài chung gì để nói chuyện với chúng tôi không?”



“Lâm Mạc Huy, tôi biết cậu muốn gì, cậu đến đây là muốn tìm cơ hội, muốn nhờ mấy người bạn học cũ giúp đỡ cậu có đúng không hả?”



“Được rồi, suy nghĩ trong lòng cậu chúng tôi biết tỏng rồi.”



“Chốc nữa có cơ hội, chúng tôi sẽ giúp cậu tìm công việc tốt, vì vậy xin cậu đừng ở đây làm ảnh hưởng đến buổi họp lớp tối nay nữa.”



“Anh Quân đến đây rồi. Không chỉ đơn giản ăn một bữa ăn không đâu. Sau đó phải đi hát karaoke. Tới lúc đó tổn hết bao nhiêu chi phí khó nói trước lắm.”



“Bây giờ đi hát karaoke ở ngoài, một đêm tiêu mấy chục triệu là chuyện bình thường”



“Lúc đó vị chi mấy triệu một người, cậu kham nổi không?”



Lâm Mạc Huy nhíu chặt lông mày, Tạ Ngọc Phương này cũng quá tự phụ khinh người rồi.



Vừa muốn phản kích lại, Triệu Nhiên Thuận đột nhiên xua tay nói: “Ai da, Tạ Ngọc Phương, đều là bạn học cũ cả, sao lại nói thế?”



“Lâm Mạc Huy, đừng chấp cậu ấy làm gì.”



“Thật ra cậu ấy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, chỉ là cách nói không lọt tại lắm.”



“Làm người ấy à, việc then chốt nhất chính là biết tự lượng sức mình, nhìn nhận bản thân một cách đúng đắn.”



"Không phải chúng tôi không coi cậu là bạn học, nhưng chi phí đêm nay thực sự rất đắt, chúng ta không cần cố chấp như vậy.”



“Vậy nhé, lát nữa tôi bảo đầu bếp nấu cho cậu mấy món, cậu gói mang về nhà đi.”



“Hóa đơn này, tối nay mấy người chúng tôi đã chia đều giúp cậu trả rồi!”



Mọi người đều thầm cười nhạo, Tạ Ngọc Phương lập tức nói: “Lớp trưởng, cậu đúng là có nghĩa khí.”



“Lâm Mạc Huy, còn không mau cảm ơn lớp trưởng!



“Mấy món ăn ở nhà hàng Thịnh Vượng rất ngon. Tuỳ tiện gọi vài món đã mấy trăm rồi!”



Lâm Mạc Huy đanh mặt lại, trầm giọng nói: “Không cần đâu.”



“Chỉ là một bữa ăn thôi mà, tôi vẫn trả được.”



“Các bạn học, vẫn là câu nói đó thôi, tôi không thiếu tiền!”



Tất cả mọi người đều trở nên lạnh lùng, Tạ Ngọc Phương tức giận nói: “Lâm Mạc Huy, cậu đúng là không biết là tốt xấu!”



“Chúng tôi chỉ muốn tốt cho cậu, sao cậu lại cứ không biết điều vậy chứ?"



“Mở miệng ra là nói không thiếu một xu?”



“Hừ, đến lúc thanh toán lại khóc lóc nói mình không có tiền.”



“Người như cậu, tôi gặp nhiều rồi, đơn giản chỉ là thứ đàn ông hạ đẳng!”



Lâm Mạc Huy liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Cậu quả nhiên là thấu hiểu rất nhiều đàn ông nhỉ!”



“Về điểm này, không cần nhắc lại nữa.”



Tạ Ngọc Phương thời còn đi học, không chỉ cặp kè với Triệu Nhiên Thuận thôi, trước sau đó còn qua lại với rất nhiều nam sinh. Lúc ấy, cô ta là chủ đề bàn tán ở trường.



Nghe được lời này, gương mặt của Tạ Ngọc Phương lập tức trở nên vô cùng khó coi.



Cô ta vỗ bàn một cái rầm, tức giận nói: “Lâm Mạc Huy, cậu nói cái gì?”



“Cậu thử nói lại lần nữa xem!”



Triệu Nhiên Thuận cũng giận dữ rừng mắt với Lâm Mạc Huy, suy cho cùng thì anh ta vẫn đang cặp kè với Tạ Ngọc Phương.



“Lâm Mạc Huy, sao cậu có thể nói vậy chứ?”



“Đều là bạn học cũ, chúng tôi ở bất cứ đâu cũng nghĩ cho cậu, sao cậu lại ức hiếp một người phụ nữ như thế?”



“Có loại người nào như cậu không?”



“Là đàn ông mà lại bắt nạt phụ nữ như vậy, cậu có còn là đàn ông không?”



Triệu Nhiên Thuận phẫn nộ nói.



Những người khác thực tế thì trong lòng đang thầm cười nhạo, dù sao mấy chuyện trai gái của Tạ Ngọc Phương, bọn họ đều biết cả rồi.



Tuy nhiên, bây giờ chuyện của Triệu Nhiên Thuận đang rất tốt, bọn họ muốn nịnh bợ Triệu Nhiên Thuận, tất nhiên phải nói giúp Triệu Nhiên Thuận mấy câu.



“Lâm Mạc Huy, cậu quá đáng thật đấy!”



“Là đàn ông mà xúc phạm một cô gái thế này, cậu không biết xấu hổ sao?”



“Cút đi, loại người như cậu có tư cách gì mà đến tham gia buổi họp lớp của chúng tôi!”



“Đồ rác rưởi, không nói được gì hay họ thì ngậm miệng chó cậu lại!”



Mấy người bọn ầm ĩ không ngừng, nhìn điệu bộ đó, Lâm Mạc Huy sắp bị bao vây rồi.



Tạ Ngọc Phương nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra, không thể không tỏ vẻ yếu đuối mong manh, chỉ vào Lâm Mạc Huy tức giận nói: “Tên họ Lâm kia, cậu nói rõ cho tôi.”



“Sao tôi lại hiểu rõ rất nhiều đàn ông chứ?”



“Nếu hôm nay cậu không nói rõ với tôi, tôi với cậu không xong đâu!”



Vẻ mặt Lâm Mạc Huy không mấy kiên nhẫn: “Mấy chuyện phiền phức đó của cậu, bộ chính cậu còn không ý thức được hay sao?”



“Tôi không muốn nói nhảm với cậu, tối nay tôi cũng không vì các cậu mà đến.”



“Cậu không cần nhọc lòng về việc của tôi, chi phí trong buổi họp lớp tối nay, tôi vẫn chi trả được!”



Dứt lời, Lâm Mạc Huy lấy ra một xấp tiền ném thẳng lên bàn.



Nhìn sơ qua, xấp này gần 70 triệu đồng.



Những người ở đó nhất thời chết lặng, mọi người nhìn nhau, không ai ngờ rằng Lâm Mạc Huy lại mang theo nhiều tiền mặt bên người như vậy.



Trầm mặc một lát, Triệu Nhiên Thuận mới chậm rãi nói: “Lâm Mạc Huy, cậu có chuẩn bị trước à?”



Vì để tham gia một buổi họp lớp mà phải làm đến mức này ư? “



“Thật là, cậu đặc biệt chạy đến ngân hàng rút 70 triệu, chỉ để tối nay khoe khoang một chút sao?”



“Được rồi, hoàn cảnh cậu thế nào, mọi người không phải không biết, tỏ vẻ làm gì nữa!”



Những người khác cũng lần lượt gật đầu: “Không phải đó chứ, dành dụm tiền mấy năm nay chính là để đến đây khoe khoang một chút thôi sao?”



“Sinh hoạt phí của nhà mình còn không trang trải được, còn mang hết tiền đến đây khoe khoang, thật nực cười.”



“Lâm Mạc Huy này, là đàn ông, tôi khuyên cậu một câu. Phải đặt gia đình lên trên hết, không thể hành động theo cảm tính. Số tiền này giữ lại cho vợ con cậu mua cái gì đó để ăn còn tốt hơn!”



Gương mặt Lâm Mạc Huy tràn đầy vẻ bất lực, trí tưởng tượng của mấy người này cũng phong phú thật đấy.



“Các cậu đừng quan tâm nhiều như vậy. Tôi hỏi cậu, đêm nay số tiền này có đủ trả không!”



Lâm Mạc Huy trầm giọng hỏi.



Mọi người quay sang nhìn nhau, Triệu Nhiên Thuận phất tay nói: "Bỏ đi, nếu cậu đã khoe khoang như vậy rồi, tối nay để cho cậu tham gia vậy.”



“Tuy nhiên, Lâm Mạc Huy, tôi phải cảnh báo cậu trước.”



“Vị khách chủ chốt tối nay là Đặng Tiến Quân. Lát nữa lúc cậu nói chuyện, chú ý cách dùng từ một chút.”



“Cậu ăn nói như thế với chúng tôi, chúng tôi không so đo tính toán với cậu.”



“Tuy nhiên, Đặng Tiến Quân bây giờ đã là ông chủ lớn. Nếu cậu làm mích lòng Đặng Tiến Quân. Đến lúc đó, cho dù Đặng Tiến Quân không tính sổ với cậu, tôi cũng sẽ tuyệt đối không để cậu yên đầu, rõ chưa?”



Lâm Mạc Huy bĩu môi: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đụng chạm gì cậu ấy đâu!”



Tạ Ngọc Phương cười khẩy: “Cậu có thể bắt nạt mấy người con gái chúng tôi, nghĩ mình có thể xúc phạm anh Quân sao? Tôi nhổ vào!”



“Nói cho cậu biết, lát nữa tránh xa anh Quân ra một chút.”



“Cậu chỉ là người dọn dẹp nhà vệ sinh, đừng có làm ảnh hưởng anh Quân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK