Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********



Cũng không biết đã qua bao lâu, Dạ Mạt dần dần bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.



Cô ấy nhìn thấy chàng trai trẻ đang ngồi bên cạnh, có chút nghi ngờ và cố gắng dụi dụi mắt. "Lâm... Lâm Mạc Huy?" "Tại sao lại là anh?"



Dạ Mạt kinh ngạc.



Lâm Mạc Huy liếc nhìn cô ấy một cái: "Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!"



Dạ Mạt nhìn xung quanh phòng, đây vẫn là căn phòng trước đó ở khu biệt thự Bách Hương.



Cô ấy vẫn còn nhớ, lúc ấy cô ấy bị tà hộ pháp dùng thuốc mê khiến bản thân bị hôn mê.



Sau đó đột nhiên cảm thấy có chút tức ngực có ấy liên mất đi ý thức,



Cô ấy suy nghĩ đến dãy liên bật dày và mở ao ratra. kiểm



Trên bộ ngực trắng như tuyết có một vết sẹo nhỏ nhỏ, cho thấy những chuyện trước đó không phải là áo giác. khuôn mặt cô ấy lập tức biến sắc, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Là... là anh đã cứu tôi sao?"



Lâm Mạc Huy: "Nếu không thì còn ai nữa?"



Biểu cảm trên khuôn mặt Dạ Mạt liền thay đổi, sau đó cô ấy nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi lại nợ anh một tính mạng rồi!”



Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Có muốn bảo đáp tôi không?"



Dạ Mạt nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy đôi chút, về mặt cô ấy bình tĩnh đến kỳ lạ: "Tôi muốn bảo đáp, nhưng mà tôi không thể tiết lộ với anh bất cứ chuyện gì về Miêu Cương!" "Trước khi bái sư, tôi đã từng lập lời thề với sự phụ, tuyệt đối sẽ không phản bội Miêu Cương!" “Cho dù anh muốn tôi làm chuyện gì, thậm chí là đem bản thân giao cho anh, tôi đều chấp nhận. “Duy chỉ có chuyện của Miêu Cường, tôi không thể tiết lộ nửa lời với anh!"



Làm Mục Huy lập tức cứng hong, người phụ nữnày thật cứng đầu. “Cô ấy không chịu nói, tôi cũng sẽ không ép buộc “Nhưng mà, tôi có một câu muốn khuyến cáo cô tốt nhất là nên cẩn thận." "Sư phụ của cô đã không còn, cũng chẳng có ai có thể bảo vệ cho cô." "Lần sau còn rơi vào tay người khác, e là cô sẽ không được may mắn như lần này, tình cờ gặp được



Lâm Mạc Huy nói xong liền xoay người rời đi.



Một mình Dạ Mạt ngồi trong phòng, cô ấy ôm lấy đầu gối với đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ yếu đuối và bơ vd.



Cô ấy trầm mặc một hồi lâu rồi đột nhiên chạy ra cửa, nhìn về bóng lưng của Lâm Mạc Huy và hét lớn tiếng: “Trùng tôn sắp đến thành phố Hải Tân rồi!” “Hãy để cô gái kia rời khỏi, trùng tôn sẽ không gây phiền toái với anh!"



Lâm Mạc Huy chợt dừng lại, anh khẽ không cười



Dạ Mặt tuy rằng không muốn nói về chuyện của Miêu Cương, nhưng cũng không dễ dàng khiến cô ấycung cấp những thông tin này, như thế đã quá tốt rồi.



Trùng tồn?



Lâm Mạc Huy trước đó đã từng nghe qua Ô Nhĩ nói đến cái tên này, nhưng chưa biết người này rất cuộc là ai.



Tuy nhiên, đánh giá từ giọng điệu trong lời nói của họ, địa vị của trùng tên này trong Miêu Cương chắc cũng không phải hạng thấp, thực lực cũng không tồi.



Người này đến đây là vì Ngọc Mạn, xem ra chuyện bên Miêu Cương cũng khá nghiêm trọng!



Ban đầu Lâm Mạc Huy định bắt lấy hai vị sư huynh của Dạ Mạt và buộc họ nói ra tình trạng của Miêu Cương.



Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Dạ Mạt mà kể hoạch của anh đã bị gián đoạn.



Xem ra anh bắt buộc phải thay đổi chiến lược của mình và tìm một nhóm người khác thuộc bộ tộc người Miêu Cương nuôi trùng.



Theo như những thông tin trước đó của anh, vẫn còn một số người nuôi trùng ở lần cận Vịnh Hạ Long.



Nhìn thấy trời cũng sắp sáng, Lâm Mạc Huy tạm thời quay về nhà và chuẩn bị đi một chuyển đến Vịnh Ha Long.Theo như những thông tin trước đó mà anh có được, vẫn còn có bộ tộc người Miêu Cương nuôi trùng ở Vịnh Hạ Long.



Về đến nhà, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang ngồi đợi ở phòng khách.



Số lần hai người này đến biệt thự khu Đảo Xanh ngày càng nhiều, hai người họ đều ở đây những lúc rảnh rỗi.



Lâm Mạc Huy vừa bước vào cửa thì nghe Phương Như Nguyệt đang nói với Hứa Thanh Mây: “Thanh Mây ả, không phải mẹ nói con" “Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa, cố gắng nắm bắt thời gian mà sinh một đứa trẻ đi “Sức khỏe bây giờ của bố mẹ vẫn không tạm ổn, bố mẹ có thể giúp con trông chừng em bé, như thế tốt biết mấy!”



Khuôn mặt Hứa Thanh Mây liền ứng đò: "Mẹ, chuyện này, mẹ cũng không cần phải gấp!" "Sự nghiệp của con và Mạc Huy cũng chỉ mới có chút khởi sắc, qua hai năm rồi tính tiếp"



Phương Như Nguyệt lập tức nghiêm nghị nói: “Mẹ có thể không gấp sao?"



Lâm Mạc Huy ngây ngốc cười, bỏ mẹ đã bắt đầuép họ sinh con rồi.



Nhưng mà cũng có thể thấy được, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã thật sự chấp nhận đứa con rề này rồi.



Nếu không thì cũng không suy nghĩ đến chuyện sinh em bé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK