Sắc mặt Vạn Thành Phong biến đổi, chợt tức giận nói: "Tên họ Lâm kia, ngay cả người này mà cậu cũng mua chuộc luôn rồi sao, muốn ở chỗ này lừa gạt chúng tôi à?”
Thái Tử trực tiếp kêu lên: “Vạn Thành Phong, đầu óc ông mẹ nó có bệnh à? Nếu chúng tôi còn mua chuộc ngay cả người đàn ông này, vậy tại sao trước kia không nói thẳng luôn anh ta không bị bệnh đi, không cần phải điều chữa cho anh ta, lại còn phải để đến bây giờ cho anh xét xử công khai như vậy sao? Tất cả mọi người đâu có ngu ngốc như ông hả?"
Không ít người trên sân cười bật ra thành tiếng.
Vạn Thành Phong cực kỳ tức giận nhưng lại không cách nào phản chỉ tức giận đến sắc mặt xanh mét, phẫn nộ không thôi.
Lâm Mạc Huy nhìn bệnh nhân tiếp tục nói: “Khi anh còn nhỏ, làn da của anh không phải là màu vàng như vậy, đôi mắt của anh cũng không có màu đỏ. Anh bắt đầu mọc một nốt ruồi lớn, làn da dần dần chuyển sang màu vàng và đôi mắt của anh bắt đầu đỏ, phải không?”
Bệnh nhân mở to mắt: “Anh... Làm sao anh biết điều đó? Chuyện này... chuyện quái gì đang xảy ra với nốt ruồi này vậy? Tôi đã đến rất nhiều bệnh viện, gặp rất nhiều bác sĩ, đã thực hiện rất nhiều kiểm tra, họ... tất cả bọn họ đều nói rằng đây chỉ là một nốt ruồi bình thường! Tình hình da và mắt của tôi có liên quan gì đến nốt ruồi này không?” Ánh mắt mọi người ở đây cũng đều trợn to, hình như sự phát triển của chuyện này đột nhiên đi ra ngoài dự liệu của mọi người rồi.
Chẳng lẽ người này thật sự có bệnh?
Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói: “Mấy năm gần đây, mỗi nửa tháng sẽ đau đớn toàn thân một lần. Chỉ cần anh chạm vào nốt ruồi này, cơn đau sẽ giảm bớt phải không?”
Khi nghe thấy điều này, bệnh nhân run rẩy quỳ xuống đất: “Thần y, ngài... ngài thậm chí còn biết điều đó sao? Tôi... chuyện quái gì đang xảy ra với tôi vậy? Ngài mau cứu tôi, ngài cứu tôi với...
Lúc này, tất cả mọi người đều sợ đến ngày người.
Lâm Mạc Huy nói tất cả mọi chuyện ra rõ ràng, chuyện này có khác gì thần tiên mới biết chứ? Sắc mặt Tiền Trạch Nam cũng thay đổi, ông ta đột nhiên phát hiện tình huống bây giờ đã phát triển ra ngoài sự khống chế của mình rồi!
Lúc trước ông ta lựa chọn người này giả vờ là bệnh nhân, nguyên nhân chủ yếu chính là nhìn người này xuất hiện đã có bộ dáng bệnh tật nên muốn dùng Lâm Mạc Huy phán đoán sai.
Nhưng ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới phương diện kết quả kiểm tra của người rất bình thường lại thật sự có bệnh?
Nếu thật sự là như vậy, vậy lần này ông ta chẳng phải ngược lại lại giúp Lâm Mạc Huy rồi sao?
Ngay cả Hạ Vũ Tuyết cũng mang vẻ mặt tò mò, kinh ngạc nói: “Anh Mạc Huy, rốt cuộc đó là nốt ruồi gì vậy?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Đây không phải là một nốt ruồi bình thường. Đó là một chất độc!”
Mọi người xung quanh đều kêu lên: “Độc á!?” . truyện tiên hiệp hay
Bệnh nhân đó thậm chí còn mở to mắt, vội vàng nói: "Ngài... ý ngài là tôi bị đầu độc sao?”
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Đúng vậy, anh đã bị trúng độc! Hơn nữa, đây là một chất độc kỳ lạ. Sau khi ngộ độc, độc tính tích tụ lại với nhau để tạo thành một nốt ruồi đen. Kết quả kiểm tra bình thường, cũng không tìm thấy bất kỳ điểm gì đặc biệt nên chỉ có thể chẩn đoán đây là một nốt ruồi bình thường mà thôi. Trong thời cổ đại được gọi là Ngũ Độc Hắc Tinh, đây là một chất độc rất khủng khiếp. Một khi độc tố tích tụ đến một mức độ nhất định, Ngũ Độc Hắc Tinh này sẽ hoàn toàn trưởng thành. Tại thời điểm này, nốt ruồi đen sẽ vỡ ra và độc tố sẽ được giải phóng khắp cơ thể, dẫn đến sự phân hủy máu thịt của bệnh nhân. Mà điều này còn chưa phải là kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là máu thịt thối rữa này cũng là mang độc. Nếu người bên cạnh không cẩn thận đụng phải cũng sẽ bị trúng độc, cuối cùng cũng sẽ biến thành bộ dạng này.”
Ở một mức độ nào đó, đây là một bệnh truyền nhiễm khủng khiếp. Một khi bộc phát sẽ giống như bệnh dịch, sẽ hại chết rất nhiều người!”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người xung quanh đều xôn xao kinh hô. Mọi người ở đây đều trong ngành y tế, bọn họ rất rõ ràng một khi độc tính như vậy bộc phát sẽ mang lại kết quả khủng bố như thế nào!