Anh ta cẩn thận mở túi ra, bên trong là một chiếc đó. bình hoa đã vỡ.
Tên khỉ gầy kia vội vàng kêu lên: “Ây ya, báu vật gia truyền của nhà tôi!” “Cô... sao các cô lại không cẩn thận như vậy?” “Các cô có biết đi đứng không vậy?” “Đi đường các cô không nhìn sao?”
Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh đều ngày người ra, bọn họ không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Xung quanh có không ít người qua lại, mọi người đứng đó chỉ trỏ, mắng hai người bọn họ đi lại không cẩn thận.
Hứa Thanh Mây vội vàng đi sang và xin lỗi. “Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh." “Lúc nãy chúng tôi thật sự không nhìn thấy anh, thật sự rất xin lỗi” “Như vậy đi, món đồ này của anh bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ đền lại cho anh được không?”Tên khỉ gầy kia trừng mắt nhìn cô một cái: “Đến tiền?” “Cô đền được sao?” “Tôi nói cho cô biết, trong chiếc túi này của tôi là sứ Thanh Hoa tổ tiên chúng tôi để lại, có giá hơn 105 tỷ đấy.” “Cậu định lấy gì để đền cho chúng tôi?”
Hứa Thanh Mây ngây người ra, chỉ va người vào đối phương mà cũng phải đền 105 tỷ sao?
Lâm Quế Anh lo lắng: “Chú, vừa nãy... rõ ràng là chủ va vào người tôi...” “Sao lại có thể bắt chúng tôi đền tiền được?”
Tên khỉ gầy nói: “Con khỉ, rõ ràng là cô va vào người tôi?” “Ý của cô là tôi cầm một món đồ cổ 105 tỷ mà có thể đi đường không cẩn thận như vậy sao?” “Nào, nào, nào, các cô để mọi người nhận xét xem như vậy có hợp logic không?”
Mọi người xung quanh đó bắt đầu bàn tán xôn. xao. “Đúng vậy, người ta cầm báu vật gia truyền, đi đường nhất định phải cẩn thận rồi!” “Trông xinh đẹp như vậy mà toàn nói linh tinh, chắc cũng không phải là loại người tốt đẹp gì!” “Ây ya, đám trẻ hiện giờ đúng là thiếu giáo dục. Đi ra ngoài đường lúc nào cũng nhảy nhót linh tinh, không thèm nhìn đường. Bây giờ thì hay rồi, va vào làm vỡ món đồ gia truyền của nhà người ta rồi. Xongcuối cùng lại không nhận? Có giáo dục không vậy?” “Đúng vậy, đám trẻ con này đúng là thiếu giáo dục. Làm sai rồi mà cũng không nhận, về sau định làm gì?” “Rõ ràng tôi tận mắt nhìn thấy hai con bé đó va vào người ta, sao bây giờ lại phủ nhận?”
Mọi người bàn bạc xôn xao, giống như những gì mình nói đều rất có lý, tất cả đều hướng vào chỉ trích Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh.
Dù sao bây giờ những gì bọn họ nhìn thấy là món đồ gia truyền của nhà tên khỉ gầy này bị vỡ, vậy là mọi trách nhiệm đương nhiên đổ hết lên người của
Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh.
Hứa Thanh Mây tức giận đến mức cả mặt đỏ ửng lên.
Lâm Quế Anh tức giận nói lớn: “Thật sự không phải là chúng tôi va vào chú ta mọi người đều nói dối... tất cả mọi người đều là người xấu...
Một bà già trừng mắt nhìn Lâm Quế Anh: “Cô còn nói dối nữa có tin tôi đánh cô không?” “Còn bé như vậy mà không có một chút giáo dục nào, dám ăn nói với các cô các chủ như vậy sao?” “Con nhà tôi còn nhỏ hơn cô nữa, nhưng trước giờ chưa bao giờ dám nói chuyện với người lớn như vậy!” “Tôi nói cho mọi người biết, đây chính là giáo dục đấy, bố mẹ giáo dục con thế nào, nhìn vào đứa trẻ đó là biết ngay. Đám người xung quanh đó bàn luận xôn xao, khuôn mặt bà già kia vô cùng đắc ý.