Chú Đông trong lời Phương Như Nguyệt mới nhắc đến là bạn chơi từ bé với Hứa Đình Hùng.
Ông ta cùng lớn lên với Hứa Đình Hùng, gia cảnh hai nhà cũng tương tự nhau, nên thường bị bố mẹ hai bên đem ra so sánh, hai người cũng hay ganh đua với nhau.
Nhưng, lần nào kết quả cũng là Hứa Đình Hùng thua.
Cho dù là gia cảnh hiện tại hay là năng lực, Hứa Đình Hùng đều không bằng người ta.
Quan trọng là, mỗi lần Hứa Đình Hùng quen bạn gái thì đều bị chú Đông cướp mất.
Vì lẽ đó mà lòng oán hận của Hứa Đình Hùng đối với chú Đông rất lớn, coi nhau như kẻ thù vậy.
Về bữa tiệc ngày hôm nay, nếu là Hứa Đình Hùng của ngày xưa thì ông ta nhất định sẽ không bao giờ tham gia.
Chẳng qua bây giờ ông ta đã đổi phận, muốn khoe khoang trước mặt chú Đông nên mới tham gia.Điều mà ông ta không ngờ là, nhà chú Đông cũng đã một bước đổi đời.
Con gái của chủ Đông đã gả cho một tên nhà giàu, nhà chồng cô ta danh giá không kém gì công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Chưa kể, gia đình nhà kia được vào ở khu biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Hải Tân, cao cấp hơn cả dinh thự Thịnh Vượng mà họ đang ở.
Lần này ông ta trở về chắc chắn là lại muốn cười vào mặt ông bạn già của mình.
Hứa Đình Hùng đang hào hứng trở nên ỉu xìu như bánh bao nhúng nước.
Ông ta tức giận quá không kìm chế được lời nói, lỡ mồm khoe khoang nhà mình có nhà trong khu biệt thự khu Đảo Xanh.
Sau khi lời này nói ra, chú Đông nghe xong chỉ biết câm nín.
Thế nhưng, rất nhanh sau đó, ông ta khôi phục lại tinh thần thách thức, đòi Hứa Đình Hùng phải dẫn bọn họ đi xem thì họ mới tin.
Dù là ông ta nói thật hay dối trá thì có cơ hội được bước chân vào khu biệt thự cao cấp đó một lần cũng là quá tốt rồi.
Những người này sống gần hết cuộc đời nhưng mới chỉ được nghe nói đến tên của khu biệt thự đó, mơ cũng không dám mơ được bước chân vào.
Hứa Đình Hùng nói xong thì hối hận ngay lập tức, đúng là ông ta vừa lấy đá đập chân mình.
Sau khi nghe xong tình huống lúc đó, Hứa ThanhTuyết chỉ biết câm nín. "Bố ơi, bố nói linh tinh gì thế?" "Chúng ta làm gì có nhà ở khu biệt thự khu Đảo Xanh?"
Hứa Đình Hùng hết sức phẫn nộ: "Bố cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi." "Con cũng biết đấy, lão già kia cả đời người không lúc nào là không coi thường bố." "Giờ lại dựa vào con gái ông ta mà một bước lên mây... "Bố... Bố thực sự không cam tâm!"
Phương Như Nguyệt cũng giận dữ nói: "Nhưng ông bịa ra như thế, giờ họ đòi đến xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?" "Mai họ đến, chúng ta biết giấu mặt vào đâu!"
Hứa Đình Hùng tự thấy xấu hổ với bản thân, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: "Hay chúng ta đi tìm Lâm Mac Huy di?" "Hai người biết đấy, Lâm Mạc Huy rất giỏi, rất có bản lĩnh mà, biết đâu cậu ta lại có cách giúp chúng ta." "Chỉ là vào khu biệt thự khu Đảo Xanh đi dạo một chút thôi, chắc không sao đâu nhỉ?" *
Phương Như Nguyệt thở dài: "Bây giờ cũng chỉ còn cách đó thôi." "Nhưng mà... Vậy sẽ mất mặt lắm..." "Giờ này còn sợ mất mặt nữa, tự ông đi nói chuyện với cậu ta đi!"Hứa Đình Hùng càng thêm xấu hổ, nhớ tới hồi trước đối xử với Lâm Mạc Huy không ra gì, ông ta lại không còn mặt mũi nào dám đi nhờ Lâm Mạc Huy giúp đỡ nữa. "Tuyết à, hay là con đi nói giúp bố đi..."
Tiếng Hứa Đình Hùng nhỏ như muỗi kêu.
Hứa Thanh Tuyết bực bội, vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa cần nhắn.
Hoàng Kiến Đình đứng chờ ở cửa nãy giờ thấy Hứa Thanh Tuyết đi ra thì vội vã đi tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe cô ta kể xong, hai mắt Hoàng Kiến Đình tỏa sáng. "Thanh Tuyết à, chuyện nhỏ này sao lại phải tìm Lâm Mạc Huy?" "Trước đây, khi còn làm trong tổ công trình có một ông bạn thân giờ đang làm đội trưởng đội bảo vệ của khu biệt thự khu Đảo Xanh." "Mai anh đi nhờ vả cậu ta một chút, chuyện đi vào khu biệt thự Đảo Xanh chắc chắn không thành vấn đê!"
Hứa Thanh Tuyết hơi bất ngờ: "Anh nói thật không?"
Hoàng Kiến Đình gật đầu khẳng định: "Đương nhiên là thật rồi, anh lừa em làm gì?"
Hứa Thanh Tuyết gãi gãi đầu: "Thế nhưng nhỡ họ muốn vào trong nhà tham quan thì sao..."
Hoàng Kiến Đình nở nụ cười: "Trong khu biệt thự