Khi Tiểu Hoàn Đan được nuốt xuống bụng, Lâm Mạc Huy khôi phục thần sắc được ít nhiều.
Anh ngay lập tức tự cầm máu cho mình.
Sau đó, anh hoảng hốt bò dậy, lúng túng ngồi ở trên ghế sô pha.
Tổng Lan Ngọc vừa cầm thuốc vừa muốn đặt trở lại vị trí cũ, khiến cho anh phản ứng theo bản năng của mình.
Tổng Lan Ngọc vốn vẫn chưa nhận ra, phát hiện biểu tình của Lâm Mạc Huy không đúng, lúc này cô ta mới nhớ ra, bản thân vừa mới chạm vào một chỗ không nên chạm vào.
Sắc mặt của cô ta cũng trở nên đỏ bừng, nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ lúng túng đó của Lâm Mạc Huy, cô ta lại mỉm cười.
Lúc này, cô ta đột nhiên phát hiện, người đàn ông hào khí ngút trời này, vậy mà cũng có một màn xấu hổ như vậy!
Nhìn thấy nụ cười của Tổng Lan Ngọc, Lâm Mạc Huy càng thêm xấu hổ hơn. “E hèm, cái đó, cô Ngọc, hay là, hay là đưa cậu của cô đến bệnh viện trước đi?” “Cánh tay này của ông ta không thể nối lại được nữa rồi, nhưng mà vết thương này cần được xử lý!”
Lâm Mạc Huy thì thào nói.
Thực ra anh có thể giúp Hồ Vĩnh Văn nối lại cánh tay của ông ta, nhưng anh đã cảm thấy chán ngấy người này rồi, nên lười không thèm để ý đến chuyện này nữa.
Tổng Lan Ngọc ngay lập tức gập đầu, tìm người đưa Hồ Vĩnh Văn đi. Hồ Vĩnh Văn lần này tuy đã giữ lại được cái mạng, nhưng sau này sẽ rất phiền phức. Chuyện tìm tình nhân bị bại lộ, ngay cả Tổng Lan Ngọc đối với ông ta cũng có chút khinh thường rồi.
Lại đứt một cánh tay, vậy nên những ngày sắp tới, đoán chừng cũng rất khó sống.
Nhìn theo Tổng Lan Ngọc rời đi, Lâm Mạc Huy lập tức trừng mắt nhìn Hổ Đông An: “Tên nhóc nhà anh, vừa mới làm cái gì vậy?” “Tại sao lại không đỡ tôi?”
Vẻ mặt của Hổ Đông An ngẩn ra: “Anh, không phải chủ tịch Tổng đã đỡ anh rồi sao?”
Lâm Mạc Huy vội nói: “Nói nhảm, người ta là con gái! “Cái này...cái này không tiện!”
Hổ Đông An: “Hả?”
Anh ta có chút bối rối, Tổng Lan Ngọc đã từng nói rằng cô ta là người đẹp số một của thành phố Hải Tân.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ôm anh vào lòng, anh vẫn không bằng lòng sao?
Lâm Mạc Huy: “Hả cái gì mà hả?”
Hổ Đông An lẩm bẩm: "Tôi nghĩ rằng anh thích điều đó!"
Lâm Mạc Huy: “Cút đi!”
Hồ Đồng An nhún vai, trong lòng đối với Lâm Mạc Huy càng thêm khâm phục.
Đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp như Tổng Lan Ngọc như thế, còn có thể ngồi yên không loạn, nếu là anh ta thì tin chắc rằng mình không làm được!
Lâm Mạc Huy nghỉ ngơi một lát.
Mặc dù y thuật của anh không tồi, nhưng mà vết thương vừa rồi chảy máu rất nhiều, phải cần thời gian hai ba ngày mới có thể hồi phục.
Nhưng mà, có thể giải quyết ổn thỏa việc của thái tử, chút máu này cũng đáng giá.
Sau đó, anh đi ra sân sau, tìm kiếm món quà nhỏ mà Thái Tử để lại.
Vừa tới sân sau, Lâm Mạc Huy liền nhìn thấy một cái lồng sắt được đặt ở đó.
Trong lồng sắt này, có một xác chết.
Lâm Mạc Huy trong nháy mắt đã nhận ra, đây là xác của Hoàng Kiến Đình.
Chỉ là, bây giờ thân thể này, đã chỉ còn lại xương cốt mà thôi.
Máu thịt trên người cậu ta, giống như là bị xé ra ăn sống.
Hồ Đông An nhìn thấy cũng cảm thấy sởn tóc gáy “Anh Mạc Huy, cái này chắc là do chó ăn phải không?"
Lâm Mạc Huy gãi gãi đầu, anh không ngờ được rằng, Thái Tử thật sự sẽ hành hạ Hoàng Kiến Đình đến chết.
Nhưng mà, Lâm Mạc Huy đối với Hoàng Kiến Đình một chút cũng không có thiện cảm.
Người này, đã nhiều lần muốn hại chết anh. Hơn nữa, lần trước cậu ta còn muốn sỉ nhục Hứa
Thanh Mây.
Kết thúc như thế này, cũng là đáng tội. Sai Hổ Đông An đem hài cốt này đi xử lý, Lâm Mạc
Huy ung dung rời đi.
Mà lúc này, ở ngoại thành Hải Tân, một nhóm người bí mật tụ tập.
Người đứng đầu, bất ngờ chính là Tống Tuấn Phong của nhà họ Tống. Còn những người khác, cũng đều là thành viên cao cấp của sáu đại gia tộc.
Sắc mặt Tổng Tuấn Phong tái nhợt, nghiêm nghị nói: “Mọi người, Lâm Mạc Huy đã phá hủy sự nghiệp trăm năm của chúng ta. “Mối thù này, không thể không báo!” “Tôi đã phải người liên lạc với sát thủ số một của Hải Dương, để anh ta giết chết tên khốn kiếp Lâm Mạc Huy đó!"
Nghe vậy, người của năm gia tộc còn lại đều vô cùng ngạc nhiên.
Chủ nhà họ Trịnh kích động nói: “Sát thủ số một Hải “Người mà cậu đang nói là Diêm Vương tám mặt Tần
Dương?”
Vô Xá sao?” “Người này...người này không phải đã rửa tay gác kiếm rồi sao?” “Cậu thực sự có thể mời ông ta xuống núi sao?"