Hổ Đông An hơi bất ngờ.
Đúng lúc này, vài chiếc ô tô khác từ phía sau lao tới, tiến thẳng về phía bọn họ, vô cùng hung dữ.
Lâm Mạc Huy một tay ôm lấy Hạ Vũ Tuyết, một tay giữ lấy Hổ Đông An, nhanh chóng nhảy qua chiếc lan can bên cạnh.
Lúc đó bọn họ đang đứng ở trên một chiếc cầu trên cao, Lâm Mạc Huy đặt Hổ Đông An ở trên cầu tàu: “Tự leo xuống đi!”
Sau đó, anh giữ lấy Hạ Vũ Tuyết, một tay nắm lấy trụ cầu rồi dùng sức nhảy xuống.
Bên dưới là một đường cao tốc nhưng lúc đó trên đường không có xe.
Ở hai đầu đường cao tốc, có mấy chục chiếc xe chắn ngang cả một đoạn đường.
Thấy Lâm Mạc Huy định nhảy xuống, mấy chục chiếc xe đó lao tới, định ép bọn họ vào giữa.
Hổ Đông An đã leo được một nửa, thấy vậy lại không dám trèo xuống nữa.
Lâm Mạc Huy bế Hạ Vũ Tuyết, lao xuống đường cao tốc rồi nhảy xuống vùng đất hai bên xung quanh.
Như vậy, những chiếc xe đó không thể đâm vào bọn họ nữa.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ở vùng đất chưa khai thác đó, một đám người đứng dày đặc ở đó.
Mấy người đứng đầu là Tống Tuấn Phong và Lý Thành Đạt.
Khuôn mặt Tống Tuấn Phong rúm ró, ông at ngẩng đầu cười lớn: “Lâm Mạc Huy, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Những người trong năm gia tộc còn lại cũng vô cùng oán hận.
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Quả nhiên là mấy người.”
“Hừ, các người dám mai phục tôi ở thành phố Hải Tân?” “Không lẽ các người không sợ ông Nam?”
Tổng Tuấn Phong nghiến răng nói: “Hừ, cậu bớt nhắc tới Nam Bá Lộc với tôi đi.”
“Lúc trước muốn quay trở lại thành phố Hải Tân, đúng là còn phải e sợ ông ta."
“Nhưng bây giờ tôi đã không còn hy vọng để quay lại thành phố Hải Tân nữa, vậy thì còn gì phải sợ nữa?”
“Hôm nay tôi nhất định phải giết chết cậu ở đây rồi chúng ta sẽ cầm tiền ra nước ngoài. Nam Bá Lộc có thể làm được gì chúng ta chứ?”
Sắc mặt Lâm Mạc Huy hơi lạnh đi, người của sáu gia tộc này đúng là muốn chơi đến cùng.
Dù sao, đến cả Cổ Tôn và Tần Vô Xá đều đã thảm bại, mấy người này hoàn toàn không có hy vọng để trở về thành phố Hải Tân nữa.
Đây rõ ràng là trận chiến cuối cùng, giết anh để trả thù xong, những người này sẽ cao chạy xa bay, không bao giờ quay lại nữa.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn xung quanh, có khỏang một trăm người đang đứng ở đó.
Nếu thật sự đánh nhau, Lâm Mạc Huy có thể thoát được vòng vây và chạy trốn nhưng Hạ Vũ Tuyết và Hổ Đông An e chừng khó khăn.
Lâm Mạc Huy không thể bỏ mặc không quan tâm tới hai người bọn họ. Tống Tuấn Phong cười lạnh: “Lâm Mạc Huy, không cần nhìn nữa đâu.”
“Tất cả những người này đều là những người đánh cảm tử mà tôi phải bỏ rất nhiều tiền ra để mời về đấy.”
“Sau khi giết cậu xong, bọn họ cũng sẽ bỏ chạy."
“Cho dù Nam Bá Lộc có muốn bảo thù cho cậu, hừ, thì ông ta cũng phải tìm được những người này.”
Lúc này, Hổ Đông An ở trụ cầu cách xa đó hét lớn: “Tống Tuấn Phong, ông đừng có mà đắc ý."
“Một cú điện thoại của tôi có thể khiến mấy người chết không có chỗ chôn.”
Tổng Tuấn Phong cười điên cuồng: “Vậy cậu gọi đi.”
“Hổ Đông An, người của cậu còn chưa tới thì tôi đã chạy xa, cậu làm gì được tôi chứ?”
“Muốn giết ta sao? Ồ, đúng là đang nằm mơ!”
Hồ Đông An tức điên.
Tổng Tuấn Phong đắc ý rồi liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Gã họ Lâm, cậu nói đi, tôi nên để cậu chết như thế nào?” “Cậu đã hủy hoại cơ nghiệp cả trăm năm nay nhà họ Tống, tôi không thể để cậu chết quá dễ dàng”
Khuôn mặt của Lâm Mạc Huy vẫn vô cùng bình tĩnh anh liếc mắt nhìn gia chủ của sáu nhà chậm rãi nói: “Tổng Tuấn Phong, bây giờ ông nên lo cho mình trước thì hơn.”
“Đừng để tới một lát nữa không giết được tôi rồi lại phải nạp cái mạng nhỏ của mình luôn ở đây.”
Tống Tuấn Phong cười điên cuồng “Lâm Mạc Huy, đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói những lời ngông cuồng như vậy?”
“Cậu nghĩ ai có thể đến cứu được mình sao?”