Anh chỉ cười nhạt một tiếng, miệng phát ra một tiếng hét nhỏ.
Âm thanh đó vừa vang lên, sáu người Tống Tuấn Phong lập tức cảm thấy tim mình đau nhói, giống như vừa bị một gì đó đâm.
Sáu người đó không kìm được cùng ôm lấy ngực.
Mạc Lâm Huy lại hét lên một tiếng, tim của sáu người đó lại nhói lên một lần nữa, cơn đau khiến mặt ai cũng trở nên vặn vẹo.
Sắc mặt Tống Tuấn Phong trở nên tái nhợt: “Lâm Mạc Huy, cậu... cậu đã làm gì với bọn ta?”
Lâm Mạc Huy cười nhạt: “Quên mất không nói cho mấy người biết.
“Lần trước lúc ở khu Đảo Xanh, tôi đã hạ một loại độc mãn tính lên người của mấy người.”
“Vốn dĩ tôi còn định, chỉ cần mấy người không đến tìm tôi gây rắc rối thì tôi sẽ tha cho.”
“Nhưng mấy người lần nào cũng muốn đối địch với tôi, vậy thì tôi chỉ còn cách giải quyết mấy ông trước.”
Sáu người Tống Tuấn Phong mặt đều biến sắc.
Lý Thành Đạt tức giận nói: “Lâm Mạc Huy, cậu... cậu thật để tiện...
Lâm Mạc Huy cười lạnh nói: “Các người ở đây mai phục tôi, không là để tiện sao?”
Lý Thành Đạt im miệng không nói được gì.
Lúc đó, cơn đau ở tim của sáu người đó càng ngày càng dữ dội, thậm chí đến Tổng Tuấn Phong cũng không đứng vững.
Cuối cùng, một trong sáu gia tộc đó cũng không chịu được nữa.
Anh ta run run rẩy rẩy đưa tay ra, cầu xin nói: “Anh Huy, tôi... tôi biết sai rồi.”
“Anh tha cho tôi với, về sau tôi không dám chống đối lại anh nữa.”
“Từ nay về sau tôi sẽ rời khỏi Hải Dương, không, tôi sẽ rời khỏi Phù Nam, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa..."
“Anh đại nhân đại lượng, tha cho tôi một mạng đi..."
Người đó cầu xin kéo theo hai người khác cũng cầu xin cùng. Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Bây giờ cầu xin tôi, có lẽ hơi muộn rồi.”
Ba người đó sợ hãi gần như đến sắp khóc, rồi lại quỳ xuống đất cầu xin nhưng Lâm Mạc Huy không hề quan tâm đến đám người đó.
Tống Tuấn Phong cắn răng hét lớn: “Mấy người kêu gào cái gì?”
“Đã là lúc nào rồi, mấy người còn nghĩ rằng tên súc sinh sẽ tha cho chúng ta sao?”
“Lâm Mạc Huy, bọn tao không sống được, mày cũng đừng mong sống được.”
“Này, mấy người còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau giết cậu ta đi!”
Hơn 100 người xung quanh đó ngay lập tức chuẩn bị ra tay.
Lâm Mạc Huy hét lên một tiếng:
“Đứng lại cho tôi!” “Cho dù các anh giết được tôi, nhưng một lát nữa người của thành phố Hải Tân đến, các anh có chạy được không?”
“Khuyên các anh một câu, bây giờ hãy nhanh chóng chạy đi, chuyện này không liên quan đến các anh”
“Nếu còn tiếp tục ở lại đây, các anh chỉ còn một con đường chết duy nhất.”
“Sáu người này sắp chết rồi, các anh còn bỏ mạng vì bọn họ có xứng đáng không?”
Đám đông xung quanh đó nhìn nhau, câu nói của Lâm Mạc Huy thật sự khiến bọn họ phải suy nghĩ.
Tống Tuấn Phong thấy vậy hét lớn để bọn họ ra tay.
Nhưng không một ai ra tay cả. Ngược lại còn có ngược lén lùi lại phía sau.
Thấy có người rút về phía sau, những người khác cũng đồng loạt lùi lại.
Cuối cùng, hơn một trăm người đó gần như đều chạy hết.
Cuối cùng còn lại chỉ là mấy đàn em thân cận nhất của đám người Tống Tuấn Phong.
Nhưng những người đó hiện giờ cũng sợ hãi run rẩy, căn bản không dám động thủ.
Thấy tình hình như vậy, sáu người Tổng Tuấn Phong hoàn toàn tuyệt vọng.
Lâm Mạc Huy đi tới bên cạnh sáu người đó, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã cho mấy người cơ hội, để mấy người rời khỏi thành phố Hải Tân, ân oán giữa chúng ta coi như chấm dứt.”
“Nhưng đáng tiếc là mấy người không biết trân trọng, cứ muốn tìm tôi báo thù cho bằng được.”
“Nếu đã cứ vậy, ân oán giữa chúng ta kết thúc từ đây vậy
Lúc đó, một gia chủ tự nhiên nên ra máu tươi rồi từ từ ngã xuống đất, không còn hô hấp nữa.
Khuôn mặt của năm người còn lại đều trở nên tái nhợt.
Tống Tuấn Phong cắn răng và hét lên tức giận: “Lâm Mạc Huy, tao thật sự đã coi thường mày.”
“Nếu biết sớm như vậy, ngay từ đầu tạo nên bất chấp tất cả mà giết mày,