“Chuyện lần này có nhất thiết phải tổ chức hội nghị nhà họ Vạn hay không? Cậu đã triệu tập tất cả những người được đề cử làm gia chủ tới đây, lại ồn ào muốn giết Trúc Diệp Kỳ, thể hiện rõ là muốn mượn cơ hội này để loại bỏ đi tất cả những người phản đối cậu, do đó có thể hoàn toàn được nắm nhà họ Vạn trong tay. Hừ, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần một
ngày tôi còn ở đây, cậu đừng mơ có thể làm xằng bậy được!”
Hiện giờ tất cả mọi người ở đây cũng mở miệng ra ủng hộ, trong lòng mọi người tràn đầy sự căm phẫn nhìn về phía Vạn Vĩnh Quân.
Vạn Vĩnh Quân cũng tức giận tột cùng: “Tôi triệu tập các người trở về chính là vì để bàn bạc chuyện đối phó với Trương Viễn Linh, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ giết hại các người. Nhưng tôi không nghĩ tới rằng, các người lại trở nên hèn nhát như vậy. Tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi phải giết Trúc Diệp Kỳ!”
“Hơn nữa, ân oán của tôi và Trương Viễn Linh tất nhiên sẽ được chấm dứt! Những người ủng hộ tôi chính là người của nhà họ Vạn. Không ủng hộ tôi nữa thì chính là kẻ địch của tôi! Để tôi xem ai dám ngăn cản tôi!” Vạn Vĩnh Quân đột nhiên lao ra, đánh bay một người đàn ông đang đứng trước mặt ra ngoài.
Chú Bảy quát to: “Láo xược!”
“Ngăn cậu ta lại!”
Mọi người của nhà họ Vạn xông lên, trực tiếp chiến đấu với Vạn Vĩnh Quân tại chỗ.
Vạn Thành Phong thấy thế, bật người quát to: “Các người thật to gan, lại dám ra tay với gia chủ sao?”
“Người đâu, bắt bọn họ lại!”
Phía sau Vạn Thành Phong cũng có một nhóm người lao ra, trong nháy mắt, tình hình là mọi người đang đánh nhau lộn Xộn.
Nhìn thấy tình huống như thế, cậu Vạn đang nấp bên trong cái tủ cuối cùng cũng hiểu được lời nói của Lâm Mạc Huy rồi.
Vạn Thành Phong thật sự muốn mượn tay bố của cô để loại bỏ tất cả những người được đề cử làm gia chủ.
Nhìn thấy ở hiện trường mọi người vẫn đang đánh nhau lộn xộn như vậy, cậu Vạn không nhịn được nói: “Anh Mạc Huy, chúng ta... Nếu chúng ta không đi ra ngoài, e rằng sẽ muộn. mất thôi.”
“Một khi có người chết ở nhà họ Vạn, chuyện này sẽ không thể xoay chuyển được nữa”
Lâm Mạc Huy nhìn chằm chằm vào Vạn Vĩnh Quân, hạ giọng nói: “Đợi một lát nữa”
Cậu Vạn kinh ngạc hỏi: “Còn chờ cái gì?”
Lâm Mạc Huy không nói gì, nhưng anh vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm Vạn Vĩnh Quân. Đột nhiên, anh phát hiện trên trán của Vạn Vĩnh Quân có cái gì đó lồi ra một chút.
Lâm Mạc Huy ngay lập tức cười to: “Chính là nó!”
“Được, chúng ta đi ra ngoài thôi!”
Cậu Vạn không biết Lâm Mạc Huy đã phát hiện ra cái gì, thế nhưng, bây giờ có thể đi ra ngoài mới là điều quan trọng nhất.
Cô ta bật người đẩy cửa ra, lập tức xông ra ngoài, hô to: “Các người không cần đánh nhau nữa!”