Dáng vẻ Triệu Trạch Minh hơi xấu hổ.
Thật ra cậu ta biết cô Vương, cho nên cậu ta mới có thể thiên vị như vậy.
Nhưng cậu ta vẫn cứng cổ nói: “Cô ấy không đánh em gái anh, thật ra là em gái anh đánh cô ấy!” “Chuyện này là anh sai!” “Anh còn dám đánh tôi? Anh đúng là không chú ý đến luật pháp!”
Lâm Mạc Huy cười lạnh “Ồ anh là vương pháp sao? Triệu Trạch Minh nổi giận: “Tôi không muốn nói mấy chuyện vô nghĩa với anh!” “Anh chờ đó, chờ khu an ninh đến xem anh còn dám nói như vậy không!
Lúc này cô Vương ở bên cạnh cũng tức giận nói: “Tôi vừa gọi điện thoại cho chồng rồi.” “Hừ, tôi nói cho cậu biết, tính tình của chồng của tôi không tốt như tôi đâu. “Chờ anh ấy đến đây tôi xem cậu chết thế nào!”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng gật đầu cười: “Nói như vậy thì “Tôi rất muốn xem rốt cuộc hôm nay ai là người chết!” Nói xong, anh ngồi xuống ghế hỏi: “Cô giáo Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô giáo Lý thấp giọng nói: “Thời điểm vừa tan học, Lâm Quế Anh tự đạp xe về nhà, không cẩn thận đụng vào xe cô Vương, bề mặt sơn xe bị xước nhẹ.”
Cô Vương lập tức hét lên: “Kia mà nói là vết xước nhẹ sao?” “Mắt cô bị mù à?” “Xe của tôi bị tróc một mảng sơn lớn như vậy, cô có biết phí sơn lại mảng này bao nhiêu tiền không?” “Cô có biết xe của tôi là hãng xe gì không?” “Tôi nói cho cô biết, xe của tôi là Porsche 911, toàn bộ xe hơn mười tỷ rưỡi đấy. “Sơn lại một mảng này còn mất nhiều hơn cả tiền lương một năm của cô, cô còn dám nói lung tung à?”
Vẻ mặt cô giáo Lý xấu hổ, cô ấy chỉ là một giáo viên bình thường làm sao biết được mấy thứ này.
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu: “Porsche 911? Đúng là một chiếc xe tốt đấy!”
Cô Vương lạnh lùng cười một tiếng:
HỒ, không ngờ nhìn cậu vậy nhưng khá hiểu biết đó!” “Nếu đã biết là xe tốt rồi thì cậu nên biết rằng tiền sơn lại một mảng này tốn bao nhiêu tiền!” “Vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng nếu thương lượng tốt chuyện này bọn cậu đền tiền là được.” “Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, cũng không thể đền tiền đơn giản như vậy được!” “Cậu dám đánh tôi, chuyện này cậu đền bao nhiêu tiền cũng không đủ!”
Lâm Mạc Huy không để ý đến cô ta mà là nhìn về phía Lâm Quế Anh: “Có đúng như vậy thật không Quế Anh?” Lâm Quế Anh cúi đầu, vò mạnh góc áo, nói nhỏ: “Anh trai, em xin lỗi.” “Lúc ấy em...em không chú ý, em đạp xe đi ngang qua, không biết... không biết nên đụng phải.. “Em không hề cố ý đầu anh...
Nói xong Lâm Quế Anh trở nên nghẹn ngào, cô ấy thật sự rất hiểu chuyện, lo lắng mình sẽ gây thêm phiền toái cho anh trai.
Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Quế Anh đừng sợ!” “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi!” “Đúng rồi, xe đạp của em đâu?”
Lâm Quế Anh không nói gì, chỉ nhìn về phía Cô Vương.
Cô Vương lạnh lùng nói: “Xe bị đập nát rồi.” "Sao? Còn muốn tôi đền tiền cái xe đạp này à?” “Không thành vấn đề” “Chiếc xe hỏng này không đến 700 nghìn đúng không?” “Tôi cho cậu 2 triệu, số còn lại coi như là thưởng cho cậu!”
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn cô Vương thật sâu, khỏe miệng thoáng qua nụ cười giễu cợt. Chiếc xe đạp kia là chiếc Ferrari 4S được bọn họ mang về từ cửa hàng.
Nhìn qua thì giống với xe đạp bình thường, nhưng thực tế toàn bộ xe đều được làm từ than sợi, là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới.
Giá của một chiếc xe này đã hơn bốn tỷ rưỡi rồi.