“Đây... đây là do máu tụ sao?”
Sắc mặt của Vạn Vĩnh Quân vô cùng kinh ngạc, chỗ máu tụ cứ như thế này mà được lấy ra sao? Các vị thần y trước đây đều đã cố gắng hết sức, dùng tất cả các biện pháp có thể để chữa trị, nhưng cũng không thể lấy được cục máu tụ này ra ngoài.
Lần này cậu Lâm Mạc Huy đó đã đẩy hết chỗ tụ máu đến vị trí này rồi sao?
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Đúng vậy?”
“Vừa rồi tôi chỉ châm cứu, cũng không phải là chữa bệnh, mà là tôi đang kích thích nội lực trong cơ thể ông Vạn thôi. Cục máu tụ này đã được nội lực của ông Vạn đẩy đến vị trí này rồi”
Vạn Vĩnh Quân quay sang nhìn ông Vạn, ông Vạn gật đầu: “Tôi cảm giác được nội lực trong cơ thể tôi đang chuyển động.”
Vạn Vĩnh Quân nghe thấy vậy càng thấy sốc hơn nữa, y thuật của Lâm Mạc Huy quả nhiên quá thần sầu nhỉ?
Cậu Vạn: “Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Mạc Huy: “Chọc hút chỗ nổi mụn này, sau đó bóp máu tụ ra ngoài là được.”
Vạn Vĩnh Quân trợn to hai mắt: “Hả?”
Lâm Mạc Huy liếc hắn một cái: “Có vấn đề gì không?”
Vạn Vĩnh Quân: “Không, không phải... cái này... Chẳng nhẽ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Thần y Mạc Huy, bố... bố tôi đã bệnh hơn một năm nay rồi.”
Lâm Mạc Huy: “Những việc như chữa bệnh không phải nhìn xem anh đã bệnh bao lâu, cũng không phụ thuộc vào chuyện xem bệnh của anh có nghiêm trọng hay không. Mấu chốt quan trọng nhất là có thể chữa đúng bệnh hay không. Bệnh đã hơn một năm thì có ra sao chứ?”
Ông cụ Vạn cũng gật đầu tán thành: “Thần y Mạc Huy nói rất đúng. Thân là bác sĩ thì chưa đúng bệnh mới là điều quan trọng nhất”
Vạn Vĩnh Quân: “Ờ thì, tôi chẳng qua là tôi cảm thấy không thể tin được thôi.”
“Thần y Mạc Huy, vậy thì... Vậy thì bây giờ chúng ta chỉ cần chọc cục mụn này ra thôi sao?”
Lâm Mạc Huy gật đầu, anh nắn cục mụn nước lên, chỉ vào vị trí đang phồng.
Sau đó, anh lấy ra một cây kim bạc châm cứu tương đối dày, từ từ đâm thủng cục mụn phồng đó.
Trong nháy mắt, cục mụn bị đâm thủng, chỗ máu đọng trực tiếp bắn ra, làm vỡ một lỗ thủng trên cục mụn đó.
Vạn Vĩnh Quân trợn tròn hai mắt nhìn: “Làm sao có thể làm được như vậy chứ?”