Tất cả mọi người vây quanh lại đây, đồng loạt nhìn chằm chằm vào tấm thư mời.
Đội trưởng an ninh cũng nghiêng người mở to mắt.
Không phải chứ? Trên tấm thư mời viết đầy đủ mười cái tên, chính là chủ nhà của mười gia tộc lớn.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, họ chưa bao giờ thấy tình huống như vậy.
Một lúc sau, một người đàn ông chợt nở nụ cười: "Ôi, cười chết mất! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một trò gian lận vụng về như vậy! Nếu đã làm giả thì tốt xấu gì cũng tìm giấy mời của một gia tộc để làm giả đi. Người này thì khen ngược, đi viết tên của tất cả mười vị chủ nhà nữa chứ? Sao, anh lo lắng người khác sẽ không phát hiện anh là giả?"
Nghe vậy, tất cả mọi người vốn đang sửng sốt cũng cười vang lên.
Mười gia tộc lớn tụ họp, năm nào cũng có người được mời đến.
Tuy nhiên, cho dù địa vị của người này có cao đến đầu thì cũng chỉ có thể có một lời mời từ một gia tộc.
Trên một thư mời chỉ có một cái tên, đã là quy luật trong nhiều năm như vậy rồi.
Về phần thư mời của Lâm Mạc Huy, thế mà lại có tên của mười chủ nhà, chẳng phải đã chứng minh rõ ràng rằng đó là giả hay sao!
Tất cả mọi người đều cười lên, ngay cả các nhân viên bảo vệ cũng cười lên cười xuống.
Phía xa, ba người Hứa Thanh Tùng lại cười đến chảy cả nước mắt.
"Thằng nhóc này đúng là đồ ngốc! Chuyện này cũng thật là, quá buồn cười đi mất. Anh ta đến đây để tự giễu mình sao?"
Trong khi mọi người đang cười liên tục một cách điên cuồng, Lâm Mạc Huy sâu kín mở miệng: "Trên thư mời này có mười cái tên. Đó là bởi vì chỉ có mười gia tộc lớn liên hợp lại thì mới mời được tôi."
Ngay khi câu nói này phát ra, mọi người xung quanh lại cười ồ lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Mạc Huy đang khoác lác. Bởi vì theo họ thấy, điều này đơn giản là không thể.
Đội trưởng an ninh chỉ thẳng vào Lâm Mạc Huy: "Ồ, tôi vốn tưởng rằng anh chỉ là một tên trộm. Bây giờ tôi mới phát hiện ra mình đã sai rồi, anh đúng là đồ ngốc! Chỉ có mười gia tộc lớn liên hợp với nhau thì mới mời được anh? Anh nghĩ anh là ai? Thành phố Hải Tân, anh là Nam Bá Lộc à?"
Tôn Nguyệt Nhi trực tiếp xua tay: "Ôi ôi, cười đau bụng quá, tôi thật không cười nổi nữa rồi. Đội trưởng, mau đưa anh ta đi, đừng để ở đây thêm mất mặt nữa. Một tên hề như vậy làm sao có thể xuất hiện trong buổi tụ họp của mười gia tộc lớn chúng ta?"
Đội trưởng an ninh cười xua tay: "Được."
"Các anh em, kéo anh ta về phòng bảo vệ cho tôi, đừng ở đây ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người!"
Các nhân viên bảo vệ vây quanh xông tới, có người đã túm lấy quần áo của Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, anh mơ hồ nhận ra có người ở trên lầu đang nhìn chằm chằm cảnh tượng bên dưới.
Bên dưới xảy ra một chuyện lớn mà không có trong số các cấp cao của mười gia tộc lớn, không một ai xuất hiện cả, điều này không hợp lý chút nào.
Từ đó có thể thấy, nhóm cấp cao của mười gia tộc lớn đích thật là cũng rất muốn ra oai phủ đầu với anh.
Hồng Môn Yến này, từ một khắc bước vào cánh cửa kia, cơ bản bắt đâu.
Nghĩ đến đây, Lâm Mạc Huy không nói lời vô ích nữa.
Anh bất ngờ dùng trái tay vặn mạnh cổ tay của nhân viên bảo vệ, trực tiếp vặn cổ tay anh ta đến trật khớp.
Ngay sau đó, Lâm Mạc Huy vọt tới trước mặt mấy người nhà họ Tôn.
Đầu tiên, anh tát vào mặt một nam thanh niên, nam thanh niên trực tiếp văng ra ngoài, chảy máu miệng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.