Hứa Thanh Mây: "Không dám nói hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ít ra tôi sẽ không trơ mắt nhìn các anh nhiều người như vậy bắt nạt một cô gái nhỏ!"
Thanh niên cười lạnh lùng: "Lá gan của cô cũng lớn đấy!" "Nhiều người như vậy còn không dám quản chuyện này, cô cũng dám đứng ra ngăn trở?" "Hừ, cô không sợ chết ở chỗ này sao?"
Hứa Thanh Mây cắn răng: "Anh không cần dọa tôi!" "Tôi nói cho anh biết, chồng tôi chính là Hải Dương tôn sư, Lâm Mạc Huy!" "Anh dám động vào một sợi tóc của tôi xem, chồng tối tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"
Thanh niên cười nhạo một tiếng: "Hải Dương tôn sư gì cơ, chưa từng nghe qua." "Chẳng qua nể tình cô còn rất dám gánh vác, tôi cho cô một cơ hội.
Thanh niên vung tay lên: "Nhất cô ta ra phía sau." "Lát nữa chồng cô ta đến, nếu có thể khách khí xin lỗi thì thả người." "Nếu hắn không xin lỗi, hừ, vậy người phụ nữ này sẽ giao cho chúng mày xử lý" Nói xong thanh niên trực tiếp xoay người rời đi, căn bản không thèm để Hứa Thanh Mây vào mắt.
Mấy tên đàn ông xung quanh đều kinh hỉ ra mặt, Hứa Thanh Mây xinh đẹp đã sớm khiến bọn họ thực ngứa ngáy trong lòng rồi.
Chẳng qua bọn họ cũng không dám trái ý thanh niên.
Một tên đàn ông dẫn Hứa Thanh Mây ra phía sau, những tên khác đi ra khỏi đại sảnh.
Một tên trong đó nhỏ giọng nói: "Cô nàng này cũng thật thoải mái." "Nếu có thể vào tay, vậy chuyến đi lần này của chúng ta coi như không tệ rồi."
Một tên đàn ông khác cũng nhỏ giọng tiếp: "Mẹ nó, lát nữa chồng cô ta đến, ngàn vạn lần đừng xin lỗi đó." "Bằng không thì chỗ tốt gì cũng không đến lượt chúng ta đâu."
Mấy tên khác cũng sôi nổi gật đầu, bọn họ cũng đều hy vọng có thể chiếm được chút tiện nghi.
Lúc này một tên đàn ông đột nhiên nói: "Nếu muốn để hắn không xin lỗi, thật ra cũng đơn giản." "Chúng ta chỉ cần chặn ở cửa, kích hẳn mấy câu, nói không chừng còn có thể đánh một trận đấy"
Hai mắt mấy tên còn lại lập tức phát sáng.
Năm rưỡi chiều, Lâm Mạc Huy chạy xe đến hồ Vọng Nguyệt.
Lúc này ở trang viên lại không có bao nhiều khách, chỉ có lẻ tẻ mấy chiếc xe đỗ bên ngoài.
Lý Tam Khanh nhìn biển số mấy chiếc xe kia, mày lập tức nhăn lại. "Tình huống có chỗ không thích hợp!"
Lý Tam Khanh trầm giọng nói.
Thái Tử kinh ngạc: "Sao thế?"
Lý Tam Khanh chỉ vào mấy chiếc xe kia: "Cậu nhìn biển số mấy xe kia đi."
Thái Tử nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Biển số xe làm sao thế?" Lý Tam Khanh trầm giọng nói: "Biển số xe của mấy chiếc này đều là của tỉnh Nam Định" "Hơn nữa đều là đến từ thành phố trung tâm tỉnh Nam
Định." "Cậu ngẫm lại xem đây biểu thị cho cái gì?"
Sắc mặt Thái Tử không khỏi thay đổi, anh ta hít sâu một hơi, hạ giọng nói: "Ý cậu là, đây... đây là người của thế gia kia?"
Lý Tam Khanh thở dài, nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự là thế gia đó thì chỉ e là phiền lớn rồi." "Lâm Mạc Huy, chuyện này chúng ta cần phải bàn bạc lại kỹ hơn...
Lâm Mạc Huy nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói, "Tôi không có thời gian quản nhiều như vậy!" "Người bọn họ bắt chính là vợ tôi, mặc kệ đối phương là ai tôi cũng phải chiến đấu đến cùng!"
Lý Tam Khanh không nói nữa, còn Thái Tử thì căn răng, trầm giọng nói: "Mẹ nó, sợ bọn họ thì làm chó!" "Anh em, mặc kệ thế nào tôi cũng ủng hộ cậu "Đờ cờ mờ nhà nó, cùng lắm thì liều mạng với bọn họ, ông đây còn sợ bọn họ sao?"
Lâm Mạc Huy gật đầu, trực tiếp lái xe về phía cửa.
Vừa đến cửa đã bị người cản lại.
Một tên đàn ông ngạo mạn có thừa, lạnh lùng nói: "Hôm nay hồ Vọng Nguyệt không mở cửa với bên ngoài, các người có thể đi rồi!"
Thái Tử là dạng tính tình gì chứ, nghe vậy lập tức nổi bão.
Anh ta thẳng tay đẩy cửa xuống xe, mở miệng mắng: "Mày là cọng hành múi tỏi nào hả? Còn dám đuổi bọn tao di?" "Tao nói cho mày biết, tạo đếm đến ba, mở cửa ngay lập tức cho tạo "Bằng không tạo khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra!"