Cà hai người đều cảm thấy ngạc nhiên rồi mở cửa, ngay lập tức đã nhìn thấy bố mẹ mình với sắc mặt tái mét.
Trong lòng hai người bỗng giật thót, không cần phải nói cũng biết đây chắc chắn là đến gây sự rồi.
Quả nhiên Phương Như Nguyệt vừa mới vào cửa đã trực tiếp hét lên đây giận dữ: "Lâm Mạc Huy, cậu là một tên khốn nạn ích kỷ chỉ biết có lợi cho mình." "Cậu đã quên mất trong ba năm nay là ai nuôi nấng cậu phải không?" "Cậu lại dám đối xử với chúng tôi như vậy, cậu có còn lương tâm nữa hay không?" Hứa Thanh Mây nhíu mày lại: "Me à, mẹ lại định làm gì vậy?"
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Làm gì à?" "Con nói mẹ muốn làm gì hà?" "Con đừn tường rằng mẹ không biết việc nó lấy được không dưới ba nghìn năm trăm tỷ ở chỗ Trần Phước Nguyên." Con số này là khi nãy họ vừa đi đường vừa thảo luận, chính là muốn dọa dẫm xem có thể lừa hai người họ nói ra được điều gì hay không.
Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đều tỏ ra mê mang, cái gi mà ba nghìn năm trăm tỷ chứ? Ở đâu ra đẩy? "Mẹ à, mẹ...mẹ lại nghe ai nói vậy?" "Tổng giám đốc Nguyên cho con ba nghìn năm trăm tỷ từ khi nào vậy?"
Lâm Mạc Huy tò mò nói.
Hứa Thanh Mây cũng sửng sốt: "Mẹ à, me bị người khác lừa rồi?" "Tổng giám đốc Nguyễn chỉ là tặng cho Mạc Huy một công ty mà thôi, lấy đâu ra ba nghìn năm trăm tỷ chứ?" “Nếu như mẹ không tin thị mẹ cử đi hòi ông ta xem
Nhìn phần ứng của hai người, mấy người Hua Đình Hùng không khỏi cau mày lại, xem ra thật sự không có nhiều tiền như vậy.
Phương Như Nguyệt xua tay: "Mẹ đi hỏi ông ta để làm gì, ông ta đều là một đám với bọn con, chắc chắn sẽ không nói thật với mẹ!" "Lâm Mạc Huy tôi hỏi cậu, cậu nói Trần Phước Nguyên chỉ tặng cho cậu một công ty có đúng không?"
Anh gật đầu: "Đúng ạ."
Bà ta lập tức nói: “Vậy căn nhà này là chuyện như thế nào?" "Trước khi vào tôi đã hỏi thăm rồi, căn nhà này có giá trị một trăm bảy mươi năm tỷ." "Lâm Mạc Huy cậu đừng có nói với tôi rằng căn nhà này từ trên trời rơi xuống nhé!"
Anh đột nhiên hiểu ra: "Mẹ à, mẹ đang nói đến chuyện căn nhà này à?" "Căn nhà này là do mấy người Tổng giám đốc Trương cùng nhau tặng cho con." "Buổi trưa hôm nay không phải là tiệc mừng công hay sao, họ đã tặng con ngôi nhà này." Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt tỏ ra kinh ngạc: "Là bọn ông Trương tặng cho cậu sao?" "Cậu...cậu không nhầm chứ?"
Căn nhà này trị giá hơn một trăm bảy mươi năm tỷ đấy, mây người bọn họ mỗi người phải bỏ ra mười bày tỷ năm trăm à?" "Đám ông Trưong lại hào phóng như vậy sao?"
Hứa Thanh Mây bĩu môi: “Lần này họ đầu tư thu được lợi nhuận gấp mười lần đấy." "Đầu tư ba mươi năm tỷ thì đã có thể kiểm được hơn ba trăm năm mươi tỷ rồi." "Đừng nói đến căn nhà này mà ngay cả những đồ đạc trong này đều là do họ mua sắm đầy." "Con đã hỏi rồi những đồ đạc này tổng cộng có giá trị lên tới mười sáu mười bảy tỷ cơ." “Người ta kiếm được tiền nên đương nhiên không tiếc của và hào phóng rồi." “Nhà chúng ta không kiếm ra tiền nên không thể phung phí được."
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt bỗng chốc trở nên xấu hổ, nhớ tới khi đó Hứa Thanh Mây muốn đầu tư bảy trăm tỷ lại bị họ ngăn cản bằng mọi cách,
Nếu như lúc đó đầu tư bày trăm tỷ vào đó thì bây giờ đã có hơn chin mười nghìn tỷ ri.
Tinh ra chính vì họ mà khiến cho số tiền khổng lồ này không cánh mà bay.
Hứa Thanh Tuyết im lặng một lúc lâu rối đột nhiên lên tiếng: "Ôi, chị à, anh rể à, hai người lén lút chuyển nhà là muốn làm gì vậy?" "Ngay cả bố mẹ mà cũng không thông báo một tiếng, sao vậy chẳng lẽ cả hai định tới sống ở đây thoài mái trải qua thế giới riêng của hai người đúng không?" "Còn để cho bố mẹ tiếp tục sống trong căn nhà cũ nát, tối tăm ẩm thấp và chật chội kia hả?" "Chị à trước đây chị không phải như vậy, trước kia có hiểu hơn nhiều." “Bây giờ sao lại trở thành thế này?"
Phương Như Nguyệt lập tức nổi nóng: "Lâm Mạc Huy rốt cuộc là cậu có ý gì?" “Đảm ông Trưong tặng cho gia đình chúng ta một căn nhà, nhưng cuối cùng lại chỉ có hai người dọn đến ở?" "Tôi và bổ cậu vẫn còn chưa đến mức nằm liệt đâu, cậu đã định bỏ rơi hai chúng tôi rồi đẩy hà?" "Như vậy chúng tôi nào dám mong chờ đứa ở rể như cậu chăm sóc khi tuổi già được chứ?" "Tôi nhố vào, cậu không hạ độc chết bọn tôi thi cũng dã coi như cậu còn có chút lương tâm rói."
Hứa Thanh Mây không nhịn nổi nữa: "Mẹ à, mẹ nói cái gì vậy?" "Ông Trương người ta tặng căn nhà này cho Mạc
Huy thi có liên quan gì đến nhà chúng ta chứ?" "Chuyện đầu tư lần này là do anh ấy dẫn đầu nên đám ông Trương mới đầu tư ở chỗ anh ấy." "Khi đó công ty chúng ta cũng muốn đầu tư nhưng chính hai người lại nhất quyết phải rút vốn về." “Bất kể là gia đình chúng ta hay là công ty đều không hề có liên quan gì đến chuyện này cà."
Phương Như Nguyệt bỗng chốc nghẹn lời.
Chuyện của con gái Nam Bá Lộc lúc trước còn có thể nói là được chữa khỏi bởi thuốc của công ty Dược phẩm Hưng Thinh.
Nhưng mà bây giờ chuyện lần này dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không có chút quan hệ nào.
Đúng lúc này Hứa Thanh Tuyết bỗng nhiên mờ miệng nói: “Chị à, em không hiểu chị đang nói gì." "Cái gì mà tặng cho Mạc Huy mà không hề có liên quan đến gia đình chúng ta chứ?" "Anh Mạc Huy đây chính là đến cửa ở rể, giữa vợ chống với nhau còn phải để ý đến tài sản chung nữa là, đổ vật của kè ở rể thì còn có thể thuộc về chính minh hay sao?" "Anh ta ăn ở đều là do nhà chúng ta cung cấp, sao lúc đó chị lại không nói rằng những thứ kia đều là của nhà mình mà không phải của anh ta đi?" "Ỏ bây giờ anh ta đã kiếm được tiền, cảnh cũng cứng rồi nên muốn nói đây là đổ của anh ta thì thuộc về anh ta đó hả?" "Em thật sự chưa bao giờ gặp một kẻ vong dn bội nghĩa, qua cầu rút ván như vậy."
Phương Như Nguyệt gật đầu: “Thanh Tuyết nói rất đúng, nó là người đến ở rể nhà chúng ta, vì vậy đổ của nó cũng chính là của chúng ta." "Nếu như là thời xưa, kẻ ở rể cũng coi như đã bán cho gia đình mình rồi, còn có gì thuộc về riêng nó chứ?" "Me nói cho con biết nếu như là thời xưa thì ngay cà cái mạng của nó cũng đều thuộc về nhà ta.” "Chúng ta kêu nó đi chết thì nó phải chết con có hiểu không?"
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Mẹ cũng biết đó là thời xưa rồi mà!" "Nhưng bây giờ đã là thời hiện đại những tư tưởng phong kiến cổ hủ đó của mẹ đã không dùng được nữa roi "Hiện giờ đã không còn ton tại lối suy nghĩ ở Tế hay không, con đã kết hôn cùng với Mạc Huy rối nên chúng con đều bình đẳng như nhau." "Con không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào, dù sao căn nhà này là do ông Trưong tặng cho Lâm Mạc Huy, không liên quan gì đến nhà chúng ta hết."
Phương Như Nguyệt nổi giận: "Thanh Mây con...con đang nói cái gì vậy?" “Việc nó đến ở rể nhà chúng ta vốn chính là sự thật." “Tất cả mọi người ở cái thành phố Hải Tân này đều biết nó ở rể, con còn muốn đối xử bình đằng với nó à?" "Nếu thật sự muốn bình đẳng thì ban đầu sao nó lại lấy ba trăm năm mươi triệu của gia đình chúng ta làm gì chứ?"
Hứa Thanh Mai lớn tiếng nói: "Tiền lương của Mạc Huy trong ba năm nay ít nhất cũng đã đủ số đó rồi." "Anh ấy đã trả hết món nợ của nhà ta từ lâu rồi."
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau." "Năm đỏ chủng ta đưa cho nó ba trăm năm mưdi triệu, chính là đưa than ấm ngày đông" "Lê nào nó không nên ghi nhớ phần ân tình này ở trong lòng hay sao?"
Hửa Thanh Mây nổi giận nói: "Chẳng nhẽ những việc mà anh ấy làm cho nhà chúng ta còn ít à?" "Chuyện bộ quần áo trước kia, bố mẹ đem sửa rồi tặng lại cho Hoàng Kiến Đình." "Kết quả tiệm nhà người ta muốn đòi lại quần áo, bố mẹ lại để cho Mạc Huy đi giải quyết chuyện này." "Sau lại bố mẹ đầu tư khiến cho công ty thua lỗ một nghìn năm trăm tỷ kia cũng để cho anh ấy phải gánh chịu." “Nếu như không phải là anh ấy lấy lại được số tiền kia thi chuyện lần đó là hai người phải ngồi tù hay là anh ấy ngồi tù vậy?" "Còn nữa nếu như không phải Mạc Huy đã giúp đỡ Tổng Lan Ngọc thì bố mẹ có thể đến tham gia tiệc rượu Vân Đình hay không?" "Còn có chuyện của chủ con và những người khác đến đây..."
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng đỏ bừng sau đó xua tay nói: "Đủ rồi, con đừng nói nữa.” "Hôm nay bổ đến đây là để nói chuyên về căn nhà này chứ không phải kêu con lật lại nợ cũ." "Con kể lại những chuyện xa xưa đó có nhàm chán hay không chứ?"
Phương Như Nguyệt bĩu môi: "Còn không phải a?" "Lúc đó cũng là do Lâm Mạc Huy tinh nguyện đi làm đỏ chứ chúng ta có ép nó đâu."
Hứa Thanh Mây tức giận đến không được, còn không phải là vì các người ép anh ấy hay sao? Đúng vậy, bố mẹ không có trực tiếp ép buộc anh ấy nhưng hai người lại gây áp lực cho con.
Khi ấy còn suýt chút nữa ép chết con.
Mạc Huy chính vì không muốn khiến con khó xử nên mới đồng ý, bây giờ ngược lại hai người còn không muốn thừa nhân à?