Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt tức giận, vừa định nói gì đó.
Hứa Thanh Tuyết đột nhiên quái gờ nói: "Được rồi, bố mẹ, đừng nói nữa." "Hai người còn chưa nhìn ra cái gì sao?" "Hứa Thanh Mây, chị luôn miệng nói nhà này là của Lâm Mạc Huy, cùng chúng ta không có quan hệ gì." "Nhưng trên thực tế, chính chị lại chuyển toi sống ở khu nhà cao cấp này, để bố mẹ phải ở trong căn phòng tối tân kia " "Nói trắng ra, chị chính là muốn thoát khỏi bố mẹ chứ gì." "Trước kia khi đưa thằng con rể đó về nhà, chị nói là dẫn về nhà để chăm lo cho bố mẹ đã già." "Hiện tại tốt rồi, có công ty, có biệt thự, có xe, đã nghĩ một cước đá văng bố mẹ không thèm quan tâm." "Tôi xem như đã nhìn ra con người của chị rối, tâm địa xấu xa, thật là chuyện gì cũng đều dám làm." "Bố mẹ, hai người cũng đừng tức giận." "Hai người coi như không có đứa con gái kia, dù sao còn có con mà!" "Hai người yên tâm, cho dù là con khó khăn, cũng tuyệt đối hiếu thuận với hai người, sẽ cho hai người dưỡng lão tốt." "Hoàng Kiến Đinh, anh giúp đỡ em không?"
Hoàng Kiến Đình bật người gật đầu: "Thanh Tuyết, em nói rất đúng!" "Làm người thì phải có lương tâm." "Bổ mẹ nuôi em lớn không dễ dàng, mấy năm nay, chiu ít nhiều uất ức rồi." "Cô nói xem bo me già yếu, cô lại là con gái trường, không hieu thuận một chút, vậy còn coi là người sao?" "Bố mẹ, con tuy rằng là con rể, nhưng hai người vẫn xem con giống như con ruột." "Hai người ở trong mắt con, cũng là bố mẹ ruột. Con cho dù là chịu khổ đến mấy cũng tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt hai người!"
Một phen nói, nói đến Hứa Đình Hùng và Phường
Như Nguyệt nước mắt cũng rơi xuống. "Nhìn xem, nhìn xem, Thanh Tuyết cùng Kiến Đình hiểu chuyện biết bao a!" "Thanh Mây di Thanh Mây, mệt cho mẹ và bổ con còn liều mạng cung cấp cho con đến trường đọc sách." "Em gái con vì để con đi học, đã nghĩ học từ sớm." "Đến khi vất và cho con học thành người, con lại làm như thế đấy à?" "Ai, là mẹ vô dụng, là mẹ không dạy dỗ con cho tốt!" Phương Như Nguyệt lau nước mắt nói.
Ha Thanh Mây sắp tức đến chết.
Lúc trước Hứa Thanh Tuyết vì không muốn đến trường, cho nên mới sớm bỏ học. Hơn nữa, lúc ấy bọn họ còn ở nhà họ Hửa. Nhà họ Hứa dù sao có cái công ty dược phẩm Hưng Thịnh, chu cấp cô đến trường vẫn là dễ như trờ bàn tay, làm gì đến nỗi lieu mạng chu cấp như lời Phương Như Nguyệt đã nói?
Còn có Hoàng Kiến Đình, cậu ta diễn cũng quả giống rồi!
Cái gì mà xem hai người trở thành bố mẹ ruột mà chăm sóc?
Chính bố mẹ ruột của cậu ta, cậu ta có chăm sóc lo lắng qua không?
Còn không phài coi trọng nhà của chúng ta có cái công ty này, cho nên mới nhao nhao lên phải hết mình hiếu thuận.
Chính bố mẹ ruột của cậu ta, bây giờ còn ở nông thôn trống trọt!
Trong lòng than thở, nhưng Hứa Thanh Mây căn bản không dám đem những lời này nói ra. Nếu như nói lời này ra, khẳng định không thể xong chuyện.
Hửa Đình Hùng cũng chậm rãi lắc đầu: "Làm người, kiểm bao nhiêu tiền không quan trọng, mẫu chot là không thể quên gốc a!" "Ta thật không nghĩ tới, ta chính mình dạy dỗ đứa nhỏ vậy mà bất hiểu như thế này!" "Thanh Mãy, con có phải đã quên, năm ấy lúc con còn nhỏ, mẹ mang con đi ra ngoài." "Lúc ấy một chiếc xe máy đụng tới, là mẹ đem con ôm vào trong ngực, dùng lưng chặn xe máy."
Mãi cho đến hiện tại, trên lưng mẹ vẫn còn có một vết sẹo." "Khi trời mưa lớn, mẹ liễn cả người đều đau." "Con làm những việc như vậy, con không nghĩ mẹ sẽ đau lòng thất vọng sao?"
Hốc mắt bà ta lập tức đò lên, không khỏi nhớ tới những chuyện trước đây.
Kỳ thật, bố mẹ đối đãi với cô thật sự không tổi. Cô sở dĩ bất mãn đối với bố mẹ là bởi vì bọn họ tham lam, bất công với Lâm Mạc Huy.
Nhưng khi hồi tưởng lại chuyện cũ, vẫn là làm cho cô khó có thể nhẫn tâm đối với bố mẹ.
Lâm Mạc Huy thở dài, anh đương nhiên hiểu được Hứa Thanh Mây khó xử.
Trầm mặc một lát, Lâm Mạc Huy cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói: "Bố mẹ, hai người vẫn là tới đây sống di." Nghe được lời nói này của Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Mây khóe miệng run nhè nhẹ một chút, nhưng cuối cùng vẫn là không có ngăn cân.
Cô biết, Lâm Mạc Huy là muốn tốt cho cô, không muốn làm cho cô khổ xử.
Nhưng là, bởi vậy về sau còn ở cùng một chỗ, Lâm Mạc Huy khẳng định phải chịu không ít uất ức.
Cô thâm tình nhìn Lâm Mạc Huy, trong lòng vô cùng cảm động.
Lúc trước kết hôn vội vàng, cô cùng Lâm Mạc Huy không có một chút cảm tình.
Chính là, hiện tại lòng của cô đã muốn từng giọt từng giọt bị hoàn toàn hòa tan.
Có thể tìm được người đàn ông như vậy, này thật là ông trời ban cho cô phúc khí lớn nhất!
Phương Như Nguyệt vui mừng quá đỗi: "Lâm Mạc Huy, cậu nói thật sao?" "Ai nha, mẹ nói thế thôi, vẫn là đứa nhỏ này hiểu chuyện." "Nếu như vậy, mẹ đây cùng bổ của con, liền dọn lại đây sống." "Kiến Đình, lái xe, đưa chúng ta trò về thu dọn đồ này no!" "Còn có, kêu vài người, quần gia gì đó don lai day!"
Hửa Kiến Đình có điều, so sánh trầm mặc, trực tiếp xua tay: "Sao cần phải mang nhiều đố a?" "Đem một ít quần áo lấy lại đây là được rối!" "Phương diện này gia cụ đấy đủ hết, cái gì cũng đều là mới." "Còn vài thứ trong nhà cũ thi vứt đi!"
Phương Như Nguyệt liên tục gật đầu: "Đúng đúng, có đồ mới rồi, dùng đổ cũ làm gì?" "Đi nhanh một chút đi, mau về nhà, đem quần áo thu dọn lại đây!"
Bốn người vội vàng rời đi, trong phòng còn lại Lâm Mạc Huy cùng Hứa Thanh Mây hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi còn than thở khóc lóc, vừa nghe nói làm cho bọn họ dọn lại đây, bật người liền nét mặt tươi cười như hoa.
Hứa Thanh Mây sắc mặt bất đắc dĩ, giận dữ nói: "Mạc Huy, thực xin lỗi."
Lâm Mạc Huy xua tay: "Thanh Mây, anh với em từng nói qua." "Chúng ta là vợ chồng, không có xin lỗi." Hửa Thanh Mây: "Chính là, bọn họ..."
Lâm Mạc Huy định này cô: "Không có việc gì, phòng ở này, chính là tạm thời cho em đi làm gắn chút mà thôi." "Quay đầu lại binh thường, chúng ta đi tìm phòng khác mà em thích, thế nào?"
Hửa Thanh Mây mim cười nói: "Thế nào, anh mới trủng số à?" "Còn muốn mua phòng mới nữa à?" "Phòng ở này cũng rất xinh đẹp, tại sao phải mua phòng mới a!"
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Phòng này tuy rằng đẹp, nhưng không xứng với em." "Anh sẽ mua cho em nhiều thứ tốt đẹp hơn!"
Hứa Thanh Mây nắm lấy tay Lâm Mạc Huy, thấp giọng nói: "Lâm Mạc Huy, chỉ cần cùng anh ở một chỗ, sống ở nơi nào, em đều nguyện ý." "Anh cũng không phải nên tiêu tiền lãng phí, biết không?" Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Yên tâm đi, điều này sao xem như lãng phí được?" "Lần này chúng ta đầu tư mười tỷ rưỡi, Trần Phước Nguyên nói, ông ta chuẩn bị dem một phần cổ phần tập đoàn Phước Nguyên cho chúng ta " "Lấy bố cục tập đoàn Phước Nguyên hiện tai, rất nhanh có thể trở thành xí nghiệp giá trị mấy trăm tỷ," "Đến lúc đó, chúng ta sẽ có mấy chục tỷ." "Mua phòng nhỏ, đây không phải chút lòng thành hay sao?"
Hửa Thanh Mây kinh ngạc: "Trần Phước Nguyên, ông ta... ông ta thật sự nói như vậy sao?" "Một phần cổ phần công ty, hào phóng như vậy sao?"
Lâm Mạc Huy cười nói: "Em đừng quên, lần này đầu tư là anh dẫn dắt ông ta làm."
Kỳ thật, Lâm Mạc Huy còn có một ít lời chưa nói.
Trần Phước Nguyên cho anh cổ phần công ty, chủ yếu là nghĩ muốn đem anh chặt chẽ cột vào tập đoàn Phước Nguyên,
Lấy khà năng y thuật của Lâm Mạc Huy, tập đoàn Phước Nguyên chỉ cần trói lại Lâm Mạc Huy, vậy không lo tài nguyên về sau.
Giao lưu hội y học của sáu tình phía nam chỉ cần còn tiếp tục, Lâm Mạc Huy có thể làm tập đoàn Phước Nguyên tranh thủ cũng đủ tài nguyên, đây mới là chân chính mục đích của Trần Phước Nguyên. Chi can Lâm Mạc Huy cùng tập đoàn Phước Nguyên một chỗ, tập đoàn Phước Nguyên sẽ không suy sụp, thậm chí, còn có thể càng ngày càng tốt.
Trần Phước Nguyên này người làm ăn, đúng là vẫn còn phi thường khôn khéo.
Dùng một thành công ty cổ phần, đổi lấy một cái xí nghiệp lớn đảng giá mấy trăm triệu thậm chí hơn một ngàn triệu, người ngốc đểu nguyện ý a!
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Hứa Thanh Mây sửng sốt một chút: "Bọn họ nhanh như vậy đã trờ lại rồi sao?"
Đi qua đi mở ra cửa phòng, chi thầy anh Hổ tươi cười đứng ở cửa. "Chủ tịch Mây, anh Huy, chúc mừng hai người mới về nhà mới." "Tôi mua một món quà nhỏ đưa cho hai vi, xem như một chút tâm ý nhỏ!"