Nói xong, Vạn Phúc Hòa quay người rời đi.
Mặt Viên Hữu Đức biến sắc, ông ta nháy mắt với một doanh nghiệp đại lý bên cạnh. Người này hiểu ý, lập tức chạy lên vậy lấy Vạn Phúc Hòa. “Đứng lại!”
Vạn Phúc Hòa nhíu mày: “Còn chuyện gì sao?”
Người này lạnh lùng nói: “Vạn Phúc Hòa, lúc chúng ta đến đây đã nói rõ với nhau rồi, cùng kết thúc hợp đồng với công ty dược phẩm Hưng Thịnh. “Bằng cách này, chúng ta đến ký hợp đồng với Vĩnh Xuân Đường, sẽ được hưởng ưu đãi của bên đó. “Nhưng bây giờ ông vẫn tiếp tục hợp đồng, bỏ lơ lời chúng tôi nói, khoản này tính sao đây!” Nét mặt Vạn Phúc Hòa thờ ơ: “Lúc đó tôi chỉ nói là xem xét thôi, chứ đâu có nói sẽ hủy bỏ hợp đồng với công ty dược phẩm Hưng Thịnh!” “Hơn nữa, tôi chưa từng tiếp xúc với người nào của
Vĩnh Xuân Đường, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Tôi làm gì, đều là lựa chọn của tôi, không liên quan gì đến các vị, đúng chứ?” Người này nhất thời tức giận: “Ông đang nói cái quái gì vậy?” “Chỉ vì một mình ông mà hại bao nhiêu người chúng tôi ở đây mất ưu đãi, ông còn nói đạo lý cái khỉ gì nữa?” “Vạn Phúc Hòa, tôi nói cho ông biết, hôm nay ông không cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng cho chuyện này, thì đừng mơ có thể rời khỏi đây!”
Sắc mặt Vạn Phúc Hòa lạnh hẳn đi, ông ta nhìn Viên Hữu Đức: “Nói vậy thì các ông định đánh tôi à?”
Viên Hữu Đức vẫn thờ ơ như trước, những doanh nghiệp đại lý khác đang hằm hằm nhìn Vạn Phúc Hòa.
Nhìn điệu bộ của họ, có vẻ như chỉ cần Vạn Phúc Hòa không đồng ý, bọn họ sẽ ra tay với Vạn Phúc Hòa ngay lập tức.
Ngay lúc này, sau lưng họ vang lên một giọng nói sắc lạnh: “Các người, ngẩng đầu lên mà nhìn. “Đây là tòa nhà của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, các người cho rằng Lâm Mạc Huy tôi đây không dám giết người, mà ngang nhiên làm loạn ở đây ư?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Viên Hữu Đức lập tức thay đổi.
Ông ta vội ngẩng đầu nhìn lên, từ đằng xa có một người chậm rãi bước đến, hiển nhiên là Lâm Mạc Huy.
Những doanh nghiệp đại lý kia sợ đến mức hoảng loạn.
Những người này dám bức ép Vạn Phúc Hòa ở bãi đỗ xe dưới lòng đất này vì đây là nơi vắng vẻ, hẻo lánh. Bên cạnh đó, họ cho rằng, dù có xảy ra chuyện như này thì chắc chắn Lâm Mạc Huy cũng chẳng chú ý đến bãi đỗ xe dưới lòng đất này đâu.
Ai mà nghĩ được, Lâm Mạc Huy lại xuống đây chứ! Viên Hữu Đức vội nói: “Tổng giám đốc Huy hiểu lầm rồi.” “Chúng tôi chỉ là những người bạn cũ, đứng đây nói chuyện vài câu thôi, không có ý gì khác đâu.” “Tổng giám đốc Huy, chúng tôi cũng không làm phiền nữa, sau này cùng nhau đi uống rượu nhé!”
Nói xong, Viên Hữu Đức vội vã xoay người định rời đi, những doanh nghiệp đại lý khác cũng mau mau chóng chóng muốn bỏ đi.
Lâm Mạc Huy lạnh lùng: “Tổng giám đốc Đức, ông muốn đi cũng được thôi.” “Nhưng, người vừa uy hiếp tổng giám đốc Hòa phải ở lại. “Tổng giám đốc Hòa là đối tác hợp đồng của công ty dược phẩm Hưng Thịnh chúng tôi, có người lại dám uy hiếp ông ấy ở địa bàn của công ty tôi, chẳng phải là tất một phát vào mặt tôi sao?” “Chuyện này, nếu tôi không giúp giám đốc Hòa nói rõ phải trái, thì sau này, ai còn dám hợp tác với công ty dược phẩm Hưng Thịnh của tôi đây nữa?"
Viên Hữu Đức nhìn sang người mà Lâm Mạc Huy đang nói đến, sắc mặt ông ta cực kì khó coi.