Dưới tình hình như vậy, Mã Phú Qúy ở trong mắt Lâm Mạc Huy, cũng chỉ là một con kiến mà thôi, anh ta làm gì có tư cách cầu tình Lâm Mạc Huy chứ.
Lâm Mạc Huy vẫn cười nhẹ: “Ai ya, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?” “Ở đây lát nữa có trò vui, đừng làm hỏng bầu không khí chứ. “Nào, chúng ta ăn chút gì trước, lát nữa đợi xem trò hay." Mã Phú Qúy và Lý Dịnh Nhi ngồi ở đó, giống như ngồi trên kim châm vậy. Điện thoại bị thu, lại ngồi trước mặt Lâm Mạc Huy, hai người đến cả cơ hội để báo tin cũng không có, chỉ có thể để mặc mạng cho ông trời thôi. Lý Nam Cương chạy về trà lâu, lập tức để đàn em đi triệu tập người.
Vương Hạo đang ngồi ở tầng một, anh ta không tới khách sạn, bởi vì anh ta đang chịu trách nghiệm chuyện tiếp đón
Nhìn thấy Lý Nam Cương quay về, anh ta lập tức nghênh đón: “Anh Lý, tình hình có chút không đúng. “Vừa rồi chị cả gửi tin tức, nói bọn họ đã đến gần huyện Phương Xuyên rồi.” “Nhưng, lúc này, chị cả lại không gửi tin tức gì đến cả “Tôi gọi điện thoại qua, cũng không có ai nghe máy “Tôi cũng không biết nên sắp xếp đón tiếp bọn họ thể nào nữa.
Bây giờ Lý Nam Cương đang buồn bực, nghe thấy vậy trực tiếp tức giận: “Không ai nghe thì bỏ đi. “Mẹ nó, tao không tin, có nhân vật lớn gì có thể so với mười đại gia tộc tỉnh Tô Vân.” “Mày không cần phải chuẩn bị nữa, lập tức triệu tập tất cả mọi người lại. “Mẹ nó, hôm nay tao phải đánh chết tên người ngoài kia mới được”
Vương Hạo ngẩn ra, thấp giọng nói: “Anh Lý, đây là đích thân chị cả phân phó đấy.”
Lý Nam Cương tức giận: “Vậy thì làm sao?” “Chuyện chị ta phân phó, chị ta lại không nghe điện thoại thì có thể trách tạo sao?” Vương Hạo không dám nói gì nữa.
Đúng lúc này, phía đàn em ở bên khách sạn cũng gọi điện thoại đến. Lý Nam Cương vừa nghe, càng tức giận hơn: “Mẹ nó, còn dám gọi người đến?" “Ha, tạo không tin, ở trên huyện Phương Xuyên một mẫu ba phân đất này, ai có thể có nhiều người hơn tao?” “Vương Hạo, gọi cho tạo thêm người nhiều một chút. “Mẹ nó, hôm nay tao muốn tên người ngoài kia thấy, uy phong của thái tử tỉnh Hải Dương tạo”
Vương Hạo vội vàng làm theo phân phó của thái tử, lại đi sắp xếp thêm đàn em.
Không lâu sau, Vương Hạo đã triệu tập được một nhóm người.
Lý Nam Cương dẫn những người này, khí thế hừng hực đi về phía bên khách sạn.
Lần này, Lý Nam Cương dẫn theo ít nhất hàng trăm người, bao vây cả khách sạn, đến cả trong sân cũng đều đứng đầy.
Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Mã Phú Qúy sợ hãi toát mồ hôi hột. Cuối cùng anh ta cũng biết, chuyện lần này rốt cuộc lớn thế nào.
Lý Nam Cương gọi nhiều người đến như vậy, đây là muốn để giết Lâm Mạc Huy.
Xảy ra chuyện như vậy, Lý Nam Cương không phải là đang tự mình tìm đường chết sao?
Mã Phú Qúy trực tiếp võ bàn một cái: “Mẹ nó, thằng khốn nạn này, gan lớn lắm, vậy mà dám động đến anh Huy. “Anh Huy, anh đợi một chút, bây giờ tôi gọi nó vào quỹ xuống dập đầu với anh.
Mã Phú Qúy nói xong, đứng dậy muốn ra ngoài, nhưng lại bị Lâm Mạc Huy ấn vai xuống. “Anh Quy, đừng gấp gáp chứ. “Anh ngồi ở đây một lúc trước đã, trò hay sắp lên sàn rồi.”
Lâm Mạc Huy nói xong, chấp hai tay sau lưng, đi thẳng ra ngoài phòng bao.
Mã Phú Quy và Lý Dịch Nhi nhìn nhau, bây giờ trong lòng hai người đều lo lắng không thôi.
Lâm Mạc Huy càng không cho hai người bọn họ ra ngoài, càng nói rõ chuyện lần này phiền phức rồi.
Sau khi Lý Nam Cương dẫn người vào, cũng không chú ý đến tình hình trong phòng bao, không nhìn thấy Mã Phú Quy và Lý Dịnh Nhi ngồi trong phòng.
Tất nhiên, bây giờ Hổ Đông An luôn đứng trước mặt hai người này, chặn hai người này, không để Lý Nam Cương nhìn thấy bọn họ.
Thấy Lâm Mạc Huy đi ra, sắc mặt Lý Nam Cương nhất thời xẹt qua nụ cười gắn. Anh ta đứng trước mặt bao nhiêu người, kiêu ngạo nhìn Lâm Mạc Huy: "Nhóc con, không phải mày bảo tao gọi người sao?” "Người của tạo đến rồi. “Bây giờ, mày đã phục chưa?”