“Lâm Mạc Huy, chỉ dựa vào những người này mà muốn hạ gục tôi sao?”
“A, ý nghĩ này của ông cũng thật quá kỳ lạ!”
Triệu Nhạc Huân lạnh giọng nói.
Những người còn lại của sáu gia tộc hơi bối rối, cho dù có muốn đánh bừa thì khẳng định bọn họ cũng không phải là đối thủ.
Nhưng gương mặt Lâm Mạc Huy vẫn duy trì mỉm cười.
Ông ta nhìn người nhà họ Triệu, nhẹ giọng nói: “Triệu Nhạc Huân, lời nói của sáu người này ông có thể phủ nhận”
“Nhưng có lời nói của một người, tôi sựo là ông phủ nhận không nổi!”
Triệu Nhạc Huân nhíu mày: “Có gì mà phủ nhận không nổi?”.
“Chuyền mà tôi chauw từng là thì làm sao nối đến chuyện phủ nhận hay không phủ nhận chứ?”
“Tên họ Lâm kia, mặc kệ ông tìm ai đến làm chứng thì cũng đừng nghĩ tới vu oan cho tôi!”
Lúc này, một người đàn ông cuẩ nhà họ Triệu lại gầm lên: “Họ Lâm kia, vậy mà ông lại dám vu oan gia chủ của chúng tôi”
“Những người nhà họ Triệu chúng tôi sẽ cùng ông không chết không thôi!”
Những người khác ở nhà họ Triệu cũng đều đứng lên gào thét.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ở giữa đám người lại tuyền đến một âm thanh lạnh như băng: “Triệu Trung Trạch, mười mấy năm không gặp, ông vẫn như vậy, có khác gì một con chó không chứ?”
Nghe thấy thanh âm này, mọi người đều sửng sốt.
Đã đến lúc này rồi mà còn có ai muốn đi ra chứ?
Mà Triệu Nhạc Huân lại biến sắc, cả người nhịn không được mà run lên.
Mọi người nhà họ Triệu cũng sửng sốt, có người thấp giọng nói: “Sao... Sao thanh âm này lại quen thuộc như vậy chứ?”
“Anh cũng cảm thấy quen thuộc sao? Tôi cũng cảm thấy rất quen thuộc, hình như nghe qua
đâu rồi?”
“Tôi cũng cảm thấy rất quen thuộc nhưng trong chốc lát cũng không nhớ ra được là đã nghe qua ở đâu.”
Lúc này, cái người tên Triệu Trung Trạch vừa nãy nói chuyện lại phẫn nộ hét lớn: “Ai con mẹ nó trốn ở trong đám người nói lung tung vậy?”
“Có bản lĩnh thì đứng ra cho ông đây nhìn một cái, ông mà không đánh cho mày răng rơi đầy đất thì coi như ông đây bất tài!”
“Đánh tôi răng rơi đầy đất?”
“A, tôi chỉ sợ ông không có bản lĩnh đó!”
Một tiếng gầm vang lên, đám người tản ra, một người đàn ông cao lớn hung hăng đi tới.
Nhìn đến người đàn ông này, mọi người nhà họ Triệu đầu tiên sửng sốt rồi sau đó kinh hồ ra tiếng.
“Triệu... Triệu Thiện Lương?”
“Thiên Lương? Thật sự là Thiên Lương?”
“Trời ơi, đây là anh hai, thật sự là anh hai...”
“Thiên Lương. Ông... Ông còn sống?”
Mọi người tại đó ồ lên, ngay cả người của những gia tộc khác ở Tô Vân cũng vô cùng rung động.
Mười mấy năm trước, Triệu Thiên Lương của nhà họ Triệu chính là nhân vật thanh danh hiển hách.
Người thừa kế chính thức của nhà họ Triệu, từng chèn ép Triệu Nhạc Huân tới mức ông ta không ngẩng đầu nổi.
Tuy ông ta đã mất tích mười mấy năm nhưng lúc mười đại gia tộc Tô Vân ngồi lại cùng nhau nói chuyện vẫn thường xuyên nhắc tới Triệu Thiện Lương.
Ngay cả người nhà họ Triệu cũng thường xuyên thảo luận lén lút, nếu Triệu Thiện Lương vẫn còn ở thì sẽ phát triển tới mức nào chứ?