Lâm Mạc Huy vẫn bình tĩnh như cũ.
Anh không biết Lữ Tứ Đằng là ai. Nhưng anh tin tưởng truyền thừa của gia tộc mình một cách tuyệt đối. "Các vị không cần lo lắng.” "Tôi tự có chừng mực, lúc này, chúng ta sẽ không thua."
Lâm Mạc Huy nói. "Anh lừa ai chứ?" "Thần y Kiệt rời núi, Lữ Tứ Đằng đóng giữ. Anh có biết đây là nhân vật lớn như thế nào không?" "Hội nghị trao đổi y thuật từ sáu tỉnh, người từ sáu tỉnh đều là người có y thuật giỏi nhất. Anh đưa người hầu đi so y thuật? Anh lấy gì để so?" "Như thể này mà là đầu tư à? Đây là lấy tiền đi tát nước. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện đầu tư lân này."
Mọi người đều ồn ào, cũng không đồng ý lần đầu tư này.
Trần Phước Nguyên vỗ vào bàn: "Ồn ào cái gì?" "Tôi lúc nãy nói vẫn không đủ rõ ràng sao?" "Nếu không đồng ý chuyện đầu tư này, tôi có thể thu mua cổ phần công ty của mọi người với giá mười phần trăm." “Mọi người ai không đồng ý, bây giờ cứ đưa hợp đồng cho tôi ký, tôi sẽ trả tiền cho mọi người.”
Các cổ đông nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói chuyện.
Không còn cách nào khác, vị trí của Trần Phước Nguyên ở tỉnh Hải Dương, bọn họ không có khả năng so sánh.
Trần Phước Nguyên gầm lên: “Nếu không nói gì, tôi xem như mọi người đồng ý."
Chuyện này, rốt cuộc cũng có người nhịn không được.
Một cổ đông vội vàng nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi...tôi không phải không đồng ý, chủ yếu là nhà tôi vẫn còn có việc cần dùng tiền gấp.” "Thế này đi, tôi chuyển nhượng cổ phần công ty cho ông."
Có người mở đầu, những người khác bắt đầu ồn ào, tìm đủ loại cớ để bán cổ phần công ty cho Trần Phước Nguyên.
Hứa Khánh Quân lại thành thật bản hết cổ phần công ty trong tay, không dư lại một chút gì. Thật ra, trước kia bọn họ đã tính bản cổ phần công ty nhưng vẫn chưa tìm được nơi bán hợp lý.
Hiện tại đã tìm được Trần Phước Nguyên xem tiền như rác, còn trẻ giá đến mười phần trăm, chỉ có kẻ ngốc mới không bán.
Cuối cùng, có khoảng bảy mươi phần trăm cổ đông bán cổ phần công ty.
Còn ba mươi phần trăm cổ đông do dự mãi vẫn quyết định không bán.
Trong đó có một người Hứa Khánh Quân biết, ông nhịn không được nói: “Ông Trương, cơ hội tốt như vậy sao còn không nhanh tay bán cổ phần đi?" "Ông có trong tay từng này cổ phần, ít nhất bán được hơn ba tỷ rưỡi.” "Ông giữ lại không bán, còn muốn chờ tăng tiền sao?" "Tôi nói với ông, sau hội nghị trao đổi y học, bọn họ thua ở đấy, cổ phần công ty này muốn bán cũng không bán được."
Ông Trương nọ lắc đầu: "Quên đi." "Tôi cảm thấy, thái độ làm người của cậu Huy, trung hậu, thận trọng, làm việc nghiêm túc.” “Cậu ta nhìn trúng hạng mục này, chắc không có vấn đề gì." "Tôi sẽ giữ nó, một khi thắng, cổ phần trong tay tôi sẽ tăng gấp hai lần."
Cố đông kia lập tức bật cười: "Thằng?” "Ông Trương, chắc ông điên rồi. Ông chưa tỉnh ngủ sao?" "Đừng nói Tiết thần y của nhà họ Hoắc và Lữ Tứ Đảng, thần y của sáu tỉnh kia, ai không có y thuật tuyệt đỉnh." "Nhiều năm như thế, tỉnh Hải Dương có biết bao nhiêu thần y tham gia thi nhưng đều đứng sau sáu tỉnh." "Gia đình nhà họ Hoắc cũng không dám vào nhóm ba. Tên họ Lâm này có gì tài giỏi mà muốn chiến thẳng?" "Ông Trương này, làm đàn ông thì làm việc phải có đầu óc." "Nếu không có đầu óc, cho dù ông có kiếm ra bạc tỷ, ông cũng không chống đỡ nổi mà phá sản”
Mọi người xung quanh cười vang đứng lên, nhìn ông Trương bằng ánh mắt đùa cợt: “Lên mạng tìm mấy trang up ảnh cô người mẫu chân dài sẽ hay hơn cho ông đấy."
Ông Trường mặt đỏ lên, cắn răng nói: “Chuyện của tôi, không cần mấy người quan tâm." "Từng đó cổ phần công ty đã là gì?" "Tôi không phải đầu tư hạng mục này, tôi đầu tư vào cậu Huy." "Ba tỷ rưỡi thôi mà, tôi thua sẽ đứng dậy." “Nhưng mà khả năng tiềm tàng của cậu Huy không phải ba tỷ rưỡi là mua được."
Dừng một chút, ông Trương nhìn Lâm Mạc Huy: "Cậu Huy, dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ giúp đỡ cậu." "Cậu cứ mạnh dạn mà làm, dù thua thì làm lại từ đầu.
Lâm Mạc Huy cảm kích gật đầu. Đến lúc này không có mấy người dám ủng hộ anh.
Nhưng Lâm Mạc Huy ghi nhớ họ vào lòng.
Hứa Thanh Tùng cười lạnh trào phúng: “Ông Trương, tôi nghĩ ông không phải là người có tầm nhìn đầu tư dự án. Không ngờ, ánh mắt nhìn người cũng không có.” "Người như Lâm Mạc Huy mà đáng để đầu tư một tỷ?" "Cậu ta là kẻ yếu chỉ biết ăn cơm mềm, ông còn đầu tư cơm cho cậu ta." "Dù sao cậu ta cũng chỉ là kẻ vô dụng. Ông từng nghe chưa? Cho một kẻ ăn mày cơm còn hơn cho cậu ta tiền."
Mọi người xung quanh lại cười vang, đều là vẻ mặt khinh thường, liếc nhìn Lâm Mạc Huy.
Theo bọn họ, Lâm Mạc Huy lần này không có cơ hội nào.
Thắng lợi? Nẵm mơ đi.
Trần Phước Nguyên vỗ bàn, tức giận mång: "Cổ phần công ty đã bán, ông đây cũng đã chuyển lại tiền cho mấy người? Còn ở lại đây làm gì?" "Tôi cho các ông ba phút, nhanh cút cho tôi." "Nếu không ông sẽ đánh gãy chân chó mấy người."
Những cổ đông này cũng không vui, trong đó có một người hạ giọng nói: "Tổng giám đốc Trần, đây là Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, ông quán cũng đừng quản rộng như vậy?"
Trần Phước Nguyên trừng mắt: "Ông mẹ nó mù hay bị ngu?" "Ông đây vừa mua cổ phần của mấy người, ông đây giờ là cổ đông của Công ty dược phẩm Hưng Thịnh." "Mấy người ở công ty ông ông quản sao?" không cho "Mấy người nghĩ ông đây dễ bị bắt nạt hả?”
Người kia nhất thời không biết nói gì.
Trần Phước Nguyên không kiên nhẫn xua tay: "Anh Hổ, nhìn giờ." "Ba phút nữa nếu bọn họ không ra khỏi Công ty dược phẩm Hưng Thịnh thì đuổi đi cho tôi." "Nhớ rõ chỉ ba phút. Đến lúc đó mặc kệ bọn họ ở tầng nào cũng đái ra bên ngoài." de."
Anh Hổ xoay người gật đầu: “Không thành vấn
Những người này hoảng sợ. Bọn họ đang ở tầng mười sáu đó. Thời gian ba phút để đi xuống quá gấp gáp.
Nhưng nếu không thể đi xuống, thật sự sẽ đứng từ trên lầu ném xuống sao? Như vậy chẳng phải ngã chết sao?" Trong nháy mắt, những người này bỏ chạy, tranh giành chạy đến cướp thang máy.
Tuy nhiên, chỉ có vài thang máy, hơn một nửa số người không lên được thang máy.
Những người này cũng không dám đợi thang máy tới nữa, vội vàng đi đến cầu thang bộ, chạy trối chết ra bên ngoài.
Trong lúc đó, có mấy người chạy quá nhanh, ngã xuống cầu thang, đột nhiên đâm vào một đống người.
Cuối cùng cũng tới rồi, mọi người mặt mũi bầm dập chạy ra ngoài.
Còn có vài người, số không tốt, rơi bị thương, chạy trốn chậm, lúc này mới đến tầng hai, tầng ba. Anh Hổ thật sự không nói lý với bọn họ, thẳng tay ném người từ tầng hai, tầng ba xuống.
Những người này rơi xuống kêu rên liên tục, nhưng không ai dám nói gì cả, ai dám đối đầu với Trần Phước Nguyên chứ?
Nam Bá Lộc nói một câu, cả gia đình họ Tạ cũng không còn.
Trần Phước Nguyên chính là cấp dưới của Nam Bá Lộc, những năm đầu trên tay dính không biết bao nhiều máu.
Bọn họ mà dám nói gì Trần Phước Nguyên, chỉ sợ có đầu ngủ nhưng không có đầu rời giường.
Trần Phước Nguyên đuổi người đi, sau đó cũng mang đám người anh hổ rời đi.
Ông Trương và những cổ đông ủng hộ Lâm Mạc Huy cũng xin từ biệt.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại người nhà
Lâm Mạc Huy. Hứa Thanh Mây thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi xuống.
Vừa rồi những cổ đông đó bức vua thoái vị, nếu không phải Trần Phước Nguyên hỗ trợ giải quyết, chuyện lần này có lẽ sẽ thật sự phiền phức.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lúc nãy cũng bị Trần Phước Nguyên dọa chạy. Hiện tại Trần Phước Nguyên đi rồi, hai người lại bắt đầu lắm chuyện. "Thanh Mây, con vừa nãy cũng nghe rồi đấy.” “Lâm Mạc Huy này không có gì để đầu tư, cậu ta chỉ đem tiên đi đổ."
Hiện tại không phải vấn đề chúng ta đầu tư hay không đầu tư." "Ba trăm năm mươi tỷ, nếu cậu ta thua, cậu ta đền được sao?" “Không được, con phải ly hôn với cậu ta." "Bổ mẹ không muốn con sau này phải gánh đống nợ này."