"Một đứa nhóc miệng còn hội sữa như cậu lại dám nói xằng nói bậy muốn chữa bệnh cho tôi?"
Cậu Hồng cũng tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy, trong lòng hối hận muốn chết.
Sớm biết Lâm Mạc Huy này nói chuyện không biết lựa lời như vậy, đừng nói là một trăm bảy lăm tỷ, cho dù là một nghìn tỷ anh ta cũng không dẫn Lâm Mạc Huy vào.
Nếu như chọc ông cụ nhà mình nổi giận, đoán chừng đến anh ta cũng sẽ gặp xui xẻo!
Lâm Mạc Huy cười nhạt: "Ông Hồng, cần gì phải nhanh chóng khẳng định như thế?"
"Có thể chữa được bệnh của ông hay không, thử một lần không phải liền biết sao?"
Ông cụ Hồng không kiên nhẫn phất phất tay: "Giống cái đám thuật sĩ giang hồ như mấy cậu, căn bản chính là đám lừa đảo, không cần thiết phải thử!".
"Người đâu, đuổi cậu ta ra ngoài!"
Có hai người đàn ông đi vào muốn đuổi Lâm Mạc Huy ra ngoài.
Lúc này Lâm Mạc Huy lại tiến lên phía trước một bước nói thẳng: "Ông Hồng, ngày hôm nay là đêm trăng tròn"
"Nếu như đêm nay ông muốn ngủ một giấc thật ngon thì tốt nhất là để tôi thử một chút."
"Nếu không, hàn độc tấn sẽ công tim gan vào buổi tối, cảm giác đó không dễ chịu đâu!"
Nghe được lời này sắc mặt ông cụ Hồng đột biến. Ông ta bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt khó tin nhìn chằm Lâm Mạc Huy, cơ thể đều run lên vì tức giận.
Chưa có ai nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh như thế này của ông cụ Hồng, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Sắc mặt cậu Hồng trắng bệch, còn tưởng ông nội mình tức giận rồi liền lập tức phẫn nộ nói: "Thằng nhóc này, ai cho cậu nói hưu nói vượn ở đây?".
"Người đâu, bắt anh ta đuổi ra ngoài cho tôi!"
Hai người bên cạnh muốn ra tay nhưng ông cụ Hồng lại trực tiếp Vỗ một cái vào ót cậu chủ Hồng, tức giận nói: "Ai cho cháu nói chuyện đây?"
"Cháu cút ra ngoài cho ông!"