Chú hai tìm anh cả buổi trời trên lầu kìa, anh mà còn không chịu lên, chú ấy nổi lửa thật đấy!"
Vạn Thanh Nhã chu chu môi nói.
Cậu Vạn cau mày: "Chú ấy tìm anh làm gì?"
Vạn Thanh Nhã nhún vai một cái: “Chuyện này sao mà em biết được chứ? Chắc là vừa mới bị Hỏa Hoa đánh bại, trong lòng không thoải mái nên muốn tìm anh có chút chuyện"
Nói tới đây, Vạn Thanh Nhã lại phấn khởi nhìn về đảm người phía xa xa, mặt đầy hưng phấn: "Ồ đúng rồi, Hỏa Hoa là người nào vậy? Có đẹp trai hay không?"
Mặt cậu Vạn đầy bất lực, tay chỉ vào Hỏa Hoa ở xa xa "Đó, người đó đó. Không phải mẫu người em thích đâu." Vạn Thanh Nhã nhìn chằm chằm Hỏa Hoa, đột nhiên cười: "Sao anh biết người ta không phải mẫu người mà em thích?" "Khẩu vị của em thay đổi rồi, biết không?” "Bây giờ ấy à, em rất thích thưởng thức những người có năng lực, đẹp trai hay không không quan trọng nữa. Đàn ông ấy mà, quan trọng nhất là năng lực và sự nghiệp, đúng không?" "Giống như Hải Dương Tôn Sư Lâm Mạc Huy ấy, kiểu đàn ông như vậy sẽ có rất nhiều phụ nữ yêu thích, anh thấy thế nào?"
Vạn Thanh Nhã này đúng là nói trúng chỗ đau người khác mà.
Cậu Vạn siết chặt quả đấm, mà Vạn Thanh Nhã cơ hồ không cho anh để nói mà cười híp mắt rồi xoay người đi tới chỗ Hỏa Hoa.
Cậu Vạn nhìn dáng vẻ yểu điệu quyến rũ của cô gái kia, phải liếc xéo xem thường. "Nghĩ Hỏa Hoa như người bình thường à, tự chuốc lấy khổ!"
Cậu Vạn lầm bầm một câu, nhưng vẫn xoay người lên lâu. . truyện tiên hiệp hay
Mới vừa rồi Vạn Thành Phong bị đánh bại, bây giờ nhất định là có chuyện quan trọng muốn tìm anh chuyện.
Lên tới trên lầu, mấy thành viên nhà họ Vạn đều vẫn còn ở trong này.
Hơn nữa, bây giờ còn thêm mấy người.
Cậu Vạn biết, mấy người này đều là cao thủ của nhà họ Vạn, thực lực của họ cũng rất mạnh.
Có điều, ngầm lại tình huống vừa rồi Vạn Thành Phong thảm bại trong tay Hỏa Hoa, anh có thể xác định, mấy cao thủ này có hợp lại cũng không phải là đối thủ của Hỏa Hoạt
Sắc mặt Vạn Thành Phong xanh mét, vừa rồi thảm bại khiến ông ta thua thiệt nhiều thì không nói, quan trọng nhất là mất hết mặt mũi với người ngoài. Vạn Thành Phong này từ trước đến giờ rất sĩ diện, lần này chịu thiệt thòi lớn như vậy, khiến ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ông ta gọi điện thoại cho gia chủ, muốn gia chủ gây áp lực cho Tiết Ngũ Gia để Hỏa Hoa nói xin lỗi với mình.
Đáng tiếc, gia chủ vốn cũng không để ý đến ông ta. Gia chủ gọi điện thoại cho Tiết Ngũ Gia, nhưng cũng chỉ tùy tiện nói mấy câu. Tiết Ngũ Gia chỉ biểu đạt nguyên tắc không giúp đỡ bên nào.
Còn chút chuyện nhỏ giữa Hỏa Hoa và Vạn Thành Phong này, trong mắt Tiết Ngũ Gia và gia chủ nhà họ Vạn chỉ xem như là một trận cãi vả nho nhỏ thôi.
Hỏa Hoa là người Tiết Ngũ Gia coi trọng nhất, gia chủ nhà họ Vạn chẳng lẽ lại vì chút chuyện nhỏ này mà buộc Hỏa Hoa phải nói xin lỗi với Vạn Thành Phong à?
Nếu ông ta làm như vậy thật, nói không chừng sẽ còn chọc giận Tiết Ngũ Gia.
Nhà họ Vạn mặc dù nói là không sợ Tiết Ngũ Gia, nhưng Tiết Ngũ Gia dù sao cũng là vua Nam Cảnh. Một khi đối phương làm gắt lên, nhà họ Vạn cũng không có lợi ích gì.
Hơn nữa mấy năm nay, Tiết Ngũ Gia có được sự trợ giúp của Hỏa Hoa, thực lực càng tăng như cá gặp nước.
Thật sự nếu như đối phương muốn tính đủ đánh một trận sinh tử, nhà họ Vạn không cảm thấy mình có nhiều phần thắng!
Dưới tình huống như vậy, mặt mũi bị vứt bỏ của Vạn Thành Phong không tìm về được, càng khiến cho ông ta tức giận.
Thấy cậu Vạn đi vào, ông ta nhanh chóng nóng nảy nói: "Cháu đã đi đâu? Tại sao lâu như vậy mới quay lại?" "Không phải tôi đã nói rồi sao. Đến nơi này, không nên tùy tiện đi lung tung!"
Cậu Vạn nhíu mày một cái, nhưng cuối cùng cũng không phản bác lại trưởng bối này. Dĩ nhiên, Vạn Thành Phong cũng không dám trách móc quá ác.
Nói xong mấy câu, ông ta liền quét nhìn sang mọi người, trầm giọng nói: "Tôi gọi mọi người tới, chủ yếu là muốn thương lượng một chút xem lát nữa đối phó với chuyện của Hải Dương Lâm Mạc Huy như thế nào!"