Người thanh niên cắn rằng: “Anh dẫn cô ta đi đi!” “Thế nhưng, chuyện giữa hai ta vẫn chưa xong hết đâu!”
Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ lắc đầu chán chường, anh thật sự không thể hiểu nổi, người thanh niên này thoạt trông phóng khoáng như thế, cớ sao lại dùng dằng không dứt khoát như vậy được nhỉ?
Nhưng mà dù sao thì, ngày hôm nay có thể thuận lợi cứu được Hứa Thanh Mây như thế thì tính ra cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Lâm Mạc Huy kéo Hứa Thanh Mây, định bụng dẫn cô rời đi.
Hứa Thanh Mây cũng không bằng lòng muốn đi, cô chỉ vào cô gái bị trói ở trong phòng: “Chúng ta có thể dẫn cô ấy đi cùng được không?” “Những người này cũng chẳng phải là người tốt gì đâu, bọn họ... bọn họ có nhiều người như thế lại đi bắt nạt cô gái này!” “Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được”
Lúc này, sắc mặt của người thanh niên trở nên nặng nề, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mây, như thể đã bị chọc giận vậy.
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, lắc lắc đầu: “Người như thế, không đáng cứu!”
Người thanh niên không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Lâm Mạc Huy một cái.
Hứa Thanh Mây kinh ngạc hỏi: “Vì sao cơ?”
Lâm Mạc Huy cất giọng lạnh lùng lấp lời: “Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta thôi, đây là chuyện đương nhiên cả rồi.”
Hứa Thanh Mây mờ mịt hỏi: “Cô ấy... cô ấy trộm đồ của người ta sao?” “Không thể nào? Làm sao mà anh biết được?”
Bấy giờ người thanh niên kia cũng nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy không rời mắt, vẻ mặt giật mình kinh hãi.
Lâm Mạc Huy vỗ vỗ lên mái tóc của Hứa Thanh Mây, khẽ cười bảo: “Đừng quên, chồng của em đó, là một bác sĩ cơ mà.” “Cô gái này, khí huyết tràn đầy song lại có vẻ rất đuối sức. “Hơn nữa, lượng khí huyết này chủ yếu tập trung tại những yếu huyết trên người cô ta “Tức là nói, trong người cô ấy có ẩn giấu một số đồ vật nào đó” "Mấy thứ này, không hề có hại gì đến cô ta cả, thế nhưng giá trị lại rất cao. “Có lẽ là cô ta đã nhận tiền của người khác, chuyên môn dùng cơ thể để nuôi dưỡng những thứ này. Nuôi dưỡng thành công rồi, sau khi lấy ra thì nhiệm vụ của cô ta cũng sẽ hoàn thành. “Thế nhưng, cô ta muốn mang cả những thứ này để chạy trốn, hừ, đây là do cô ta sai trước!” Hứa Thanh Mây bừng tỉnh, xấu hổ nói: "Hóa ra... hóa ra là do em hiểu nhầm bọn họ rồi.” “Việc này cứ để anh xử lý đi.
Cô nhìn sang hướng người thanh niên kia, vẻ mặt xấu hổ vô cùng: “Cậu Vạn, thật sự là ngại quá a.” “Chuyện xảy ra lần này là do tôi gây thêm phiền toái cho các anh, tại đây tôi xin nói lời xin lỗi với các anh Nghe được Hứa Thanh Mây xin lỗi, sắc mặt của người thanh niên trở nên thả lỏng hơn đôi chút. “Hừ, chính ra cô lại là kiểu người biết nói lý lẽ.” “Được, chuyện lần này, tôi sẽ không tính toán với cô nữa.” “Thế nhưng, Lâm Mạc Huy, món nợ giữa hai ta, tôi vẫn sẽ nhớ kỹ đấy!
Người thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Mạc Huy tỏ vẻ không muốn nói gì, trước giờ anh chưa gặp phải tên đàn ông con trai nào mà lại để bụng đến như vậy.
Là cậu tự mình đòi đánh trước mà, đánh không lại còn tự chọc tức mình nữa, thế này là cái đạo lý kiểu gì? Nhưng thôi, Lâm Mạc Huy cũng lười so đo mấy chuyện thế này.
Anh nhìn cô gái kia, chợt nói với người thanh niên rằng: “Phương pháp này của cậu, chưa chắc sẽ cho ra kết quả “Nhớ kỹ lấy lời tôi, nếu đến khi đó xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Hãy nhớ kỹ, trong vòng ba phút, đút cho người bệnh viên đã tiếp theo thì ắt có thể giữ được tính mạng!” Người thanh niên nhíu mày lại, cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy: “Anh đang nói cái gì đấy?”
Lâm Mạc Huy cười cười: “Tôi nói cái gì, về sau cậu sẽ biết ngay thôi.” “Dù sao, cứ nhớ kỹ lấy, có thể giữ được mạng!”
Người thanh niên tỏ vẻ nghi hoặc, cậu ta nghe lời Lâm Mạc Huy nói mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Lâm Mạc Huy cũng không ở lại lâu, anh kéo tay Hứa Thanh Mây, rời khỏi hồ Vọng Nguyệt.
Bên trong khu đại sảnh, người thanh niên nhìn Lâm
Mạc Huy đi xa, sắc mặt càng lúc càng thêm rét lạnh.
Bất chợt anh ta giơ chân đá bay thùng rác đặt bên cạnh, thờ hồng hộc nói: “Quân vô sỉ, nhất định tao sẽ không tha cho mày đâu!” “Rồi sẽ có một ngày, tao sẽ tự tay bẻ gãy bằng sạch móng vuốt của mày!”