Muốn ngồi ở đại sánh ít nhất cũng phái từ thẻ bạc trở lên.
Ngay cả đám nhân viên phục vụ ở đây cũng không coi thẻ hội viên bình thường ra gì. "Nhà hàng của các người có quy định như vậy sao?" Hứa Thanh Mây nhíu mày, nói: “Tại sao tôi lại không biết?” "Đây là quy tắc bất thành văn a!" Nhân viên phục vụ cười đáp: “Dù sao thì hội viên cũng được chia thành các cấp nên đương nhiên cũng có những quyền lợi mà mỗi cấp đáng được hưởng!
Hứa Thanh Mây trầm giọng nói: "Anh nói như vậy có nghĩ là hội viên cao cấp có thể tùy ý trục xuất hội viên cấp thấp hơn à?"
Nhân viên phục vụ đáp: Những chuyện như vậy thường không xảy ra. Tuy nhiên, nếu có mâu thuẫn giữa hội viên cấp cao với hội viên cấp thấp thì chúng tôi có quyền giúp đỡ các hội viên cấp cao! Đám đông xung quanh đều vô tay tán thưởng. "Nói đúng lắm!" "Hội viên cấp cao nên có quyền lợi của hội viên cấp cao. Nếu không, chúng tôi nâng cấp lên hội viên cấp cao làm gì?" "Ha ha, dùng thẻ hội viên bình thường đến đây ăn tối có thấy ngại không?" "Nên để bọn họ ngồi ở ngoài ấy!" Vương Anh Long cười híp mắt, bước tới: "Người đẹp, thực ra cô không cần phải chuyển chỗ, tôi có thẻ hạng vàng, để tôi mời cô."
Sắc mặt Hứa Thanh Mây tái nhợt, bọn họ đúng là bắt nạt người khác một cách quá đáng.
Đương nhiên, cô thay gian Lâm Mạc Huy nhất, tại sao anh lại chọn một chỗ như này để dùng bữa?
Nơi này là nơi bọn họ có thể tới sao?
Nhưng Lâm Mạc Huy vẫn bình thản điềm tĩnh như cũ, cứ như thể mọi chuyện không có liên quan gì đến anh. Anh liếc nhìn nhân viên phục vụ rồi nhẹ nhàng nói: "Anh có chắc là hội viên cấp cao có thể tùy ý trục xuất hội cấp thấp không?" Nhân viên phục vụ tỏ vẻ kiêu ngạo: "Không thế nói là tùy ý trục xuất, nhưng ít nhất cũng có thể hưởng được đãi ngộ mà hội viên cấp cao đó nên được hưởng” "Được rồi!" Lâm Mạc Huy hài lòng gật đầu, nhìn lướt qua đám người kia rồi đột nhiên hét lên: "Vậy các người cút hết ra người cho tôi!" "Cái gì cơ?"
Đám đông kinh ngạc, ào ào lên tiếng mắng chửi: "Anh dựa vào đâu mà bảo chúng tôi cút ra ngoài?" "Con mẹ nó, một hội viên cấp thấp mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?" "Đuổi bọn họ ra ngoài đi!"
Nhân viên phục vụ cũng khó chịu ra mặt, nghiêm nghị nói: “Thưa anh, xin hãy chú ý ngôn từ của mình. Nếu anh xúc phạm đến các thành viên cấp cao của chúng tôi, lúc nào chúng tôi cũng có thể hủy bỏ thẻ hội viên của anh!”
Triệu Tổ Y cười lớn, nói: “Anh ta cũng phải có thẻ thì các người mới hủy bỏ được chứ?" "Mọi người vẫn chưa phát hiện ra à? Chi có người phụ nữ kia có thẻ hội viên thôi, anh ta chỉ là kẻ đi ăn ké, không hề có thẻ!" Đám đông lập tức cười ồ lên.
Mặt Hứa Thanh Mây đỏ bừng lên, khẽ nói: “Lâm Mạc Huy, đi thôi!” "Chúng ta không cần phải đi đâu hết!” Lâm Mạc Huy giữ cô lại, cười nhẹ nói: “Người nên đi là bọn họ mới đúng!"
Hứa Thanh Mây tức giận: “Lâm Mạc Huy, anh... anh có thể đừng mất thể diện như vậy không?"
Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói: "Tin tưởng anh, người mất thể diện không phải là chúng ta."
Hứa Thanh Mãy bán tín bán nghi nhin Lâm Mạc biết anh lấy đâu ra tự tin như vậy.
Huy, không
Vương Anh Long trợn mắt, nói: "Còn chưa cút? Cậu có tin tôi đánh gãy cái chân chó của cậu rồi ném cậu ra ngoài không?" Đảm đông cũng hùa theo: "Đúng đúng, đuổi bọn họ ra ngoài đị!" "Dám xúc phạm hội viên cao cấp á, anh có biết cái gọi là tôn ti có sự khác biệt không?" "Hôm nay Bách Hạo Hiên phải cho chúng ta một lời giải thích về chuyện này!" "Một nơi cao cấp như này tại sao lại có thể để một con chó chạy vào sủa loạn lên như vậy chứ?"
Sắc mặt Hứa Thanh Mây tải mét, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. "Mời hai người rời khỏi đây!" Nhân viên phục vụ lại tỏ ra khinh người, nói: "Bách Hạo Hiên không hoan nghênh các người! Mau cút ra ngoài đi!” “Ai dám đuổi bọn họ đi?"
Bỗng nhiên, một tiếng rống vang lên, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người.
Đám đông quay đầu nhìn, chỉ thấy một nhóm người đang vội vàng chạy vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest đi giày da, chinh là giám đốc của Bách Hạo Hiên.
Đám đông nhìn thấy anh ta đều ào ào mỉm cười chào hỏi: "Chào giám đốc Phương!" Vương Anh Long lập tức nở nụ cười, vươn tay ra chào hỏi: "Giám đốc Phương, chào ông!”
Giám đốc Phương như không nhìn thấy anh ta, đi thẳng đến bản của Lâm Mạc Huy.
Nhân viên bảo vệ đầu tiên, anh ta thở nói một cách đầy kích động: "Giám Phương, chính là vị này!"
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, giám đốc Phương khom lưng, cẩn nói với Lâm Mạc Huy: "Chào cậu Huy, rất vinh hạnh khi được gặp cậu!"
Đám đông lập tức
Vị giám đốc Phương này là cánh tay phải của Hoàng Vĩnh Phong, cũng là một nhân vật lớn. Bình thường, giám đốc Phương sẽ chủ yếu phụ trách về sự vụ của hội viên thẻ kim cương, cho dù có là hội viên thẻ vàng cũng không có tư cách gặp ông ta. người đang dùng bữa trong đại sảnh cũng phải khách khí khi gặp ông ta.
Bây giờ, giám đốc Phương lại khom lưng cúi đầu trước Lâm Mạc Huy, chuyện gì đang xảy ra
Vương Anh Long sửng đốc Phương, ông có nhầm không? Tên Lâm Mạc Huy này chỉ là một tên ăn bám vô dụng, ông... ông thấy vinh dự cái gì?" "Láo xược!" mặt giám đốc Phương trở nên vô cùng lạnh lùng, tức giận nói: Anh Long, cậu ăn nói cho thận! "Cậu Huy đây là người có thẻ hội viên cao cấp nhất ở đây, nếu cậu xúc phạm cậu ấy, chúng tôi có thể hủy bỏ thẻ hội viên của cậu bất cứ lúc nào!" "Cái gì?" Vương Anh Long ngây người.
Thực ra thẻ vàng của Vương Anh Long là do anh ta đã móc rất nhiều mối quan hệ mới có được, bản thân anh ta hoàn toàn không có địa vị gì. Vì chi cần có được thẻ hạng vàng ở đây là anh ta có thể ra ngoài khoe khoang, còn dùng chiếc thẻ theo đuổi không ít phụ nữ.
Hủy bỏ thẻ chẳng khác nào lấy mạng anh ta? "Ở đây có thể cao cấp nhất Vương Anh Long không cam lòng hỏi: “Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến?" đốc Phương khinh thường, nói: "Thân phận của cậu có tư cách để nghe đến những chuyện như này sao?" "Thẻ cao cấp nhất này do đích thân ông chủ Hoàng Vĩnh Phong của chúng tôi phát." "Bất cứ của cải gì do ông chủ của chúng tôi đứng tên đều có quyền hạn cao nhất!"
Đám đông đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ cũng chưa bao giờ nghe nói đen chuyện ở đây có thẻ cao cấp nhất như vậy.
Nhưng giám đốc Phương đã đích thân nói, vậy thì chắc chắn không phải là giả. "Ci... cải thẻ cao cấp nhất này không phải là giả chứ?" Triệu Tổ Y không cam tâm: "Anh ta chỉ là một tên khổ rách áo ôm, anh ta có tư cách gì mà có được thẻ cao cấp này chứ? Chắc chắn là do anh ta ăn trộm!”
Giám đốc Phương cau mày, liếc nhìn cô ta rồi nói: "Cho đến hiện tại, ông chủ của chúng tôi mới chỉ phát hành ba tấm thể cao cấp nhất này thôi." "Mỗi một tấm thẻ đều có xác minh danh tính. Tôi đã kiểm tra tầm thẻ này rồi, nó đúng thực là của cậu Lâm Mạc Huy "Hả?" Triệu Tổ Y lảo đảo suýt ngã ngồi trên đất.
Cô ta không thể hiểu được Lâm Mạc Huy có bản lĩnh gi mà có thể có được tấm thẻ đó?
Hứa Thanh Mây cũng mờ mịt không hiểu gì, tấm thẻ hội viên của cô cũng khó khăn lắm mới lấy được.
Trước đây lúc đón tiếp khách hàng quan trọng, có thể dùng tấm thẻ này đến đây dùng bữa cũng đỡ mất mặt. Ông cụ nhà họ Hứa đã phải dùng rất nhiều mối quan hệ mới có được một tấm thẻ vàng.
Còn Lâm Mạc Huy, trong tay anh lại có một tấm thẻ cao cấp nhất.
Làm sao anh có được nó?