Ông cụ Vạn, đó chính là trời của nhà họ Vạn!
Nếu như ông ấy chết đi, nhà họ Vạn còn có thể tiếp tục ở lại mười gia tộc lớn lớn nhất trong nước hay không vẫn còn chưa biết được đâu.
Bây giờ ở Phù Nam đã có không biết bao nhiêu người trông ngóng ông cụ Vạn chết.
Nếu như ông ấy chết, nhà họ Vạn sẽ lập tức trái gió trở trời, đến lúc đó nhà họ Vạn còn có thể giữ được bao nhiêu cơ nghiệp cũng khó mà nói được.
Cho nên dù nhà họ Vạn dốc hết toàn bộ cũng phải kéo lại mạng của ông cụ Vạn, hết thảy đều là vì bảo vệ cho nhà họ Vạn.
Bây giờ, ông cụ Vạn rõ ràng là đang hấp hối, mọi người trong nhà họ Vạn cũng thật sự rất tuyệt vọng.
Vạn Thành Phong lại càng ngồi lì ra đất, sắc mặt ông ta trắng bệt, đột nhiên chuyển hướng sang Tiền Trạch Nam: “Thần y Trạch Nam, đây... đây là có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Tiền Trạch Nam cũng rất luống cuống: “Cái này... cái này... tôi vẫn chưa quen thuộc với bệnh tình của ông cụ, điều này tôi cũng không rõ cho lắm....
Vạn Thành Phong nóng nảy: “Vậy... vậy ông nhanh lên đi, nhanh nghĩ cách cứu ông cụ đi... Tiền Trạch Nam ấp úng, một câu cũng không nói nên lời.
Ông ta nói nhân sâm ngàn năm bảo mệnh, đây là cách duy nhất ông ta có thể nghĩ tới. Ông ta làm sao biết được phải dùng cách gì để chữa trị cho ông cụ Vạn đâu chứ? “Sao ông không nói tiếng nào hết vậy? Ông nhanh nghĩ cách đi chứ!”
Vạn Thành Phong sốt ruột gầm lên một tiếng, nhưng Tiền Trạch Nam lại không lên tiếng.
Đúng lúc này, Cậu Vạn đột nhiên từ trên đài nhảy xuống.
Anh ta trực tiếp chạy tới trước mặt của anh, lớn tiếng nói: “Thần y Mạc Huy, cầu xin anh cứu... cứu ông nội của tôi đi. Chỉ cần anh cứu ông ấy, tôi... nhà họ Vạn chúng tôi đồng ý trả bất cứ giá nào!”
Vạn Thành Phong tức giận: “Cháu cầu xin cậu ta để làm gì chứ? Cậu ta chính là một tên lừa đảo đó...
Vạn Thanh Nhã ở phía sau cũng nhịn không được nói: “Chủ hai, rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo đây? Vừa rồi lúc sử dụng nhân sâm ngàn năm, Thần y Mạc Huy cũng đã nhắc nhở qua rồi. Nhưng mà chú lại cố tình không nghe, còn để cho ông cụ ăn nhân sâm ngàn năm. Bây giờ, chủ vẫn còn muốn đi cầu xin cái tên Tiền Trạch Nam kia cứu ông cụ nữa à? Không phải chú thật sự muốn hại chết ông nội đó chứ?"
Vạn Thành Phong há hốc mồm, một câu cũng không phản bác được.
Mà lúc này, biểu tình của anh cũng rất lãnh đạm.
Anh liếc mắt nhìn Vạn Thành Phong một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi và nhà họ Vạn không thù không oán, nếu như đây là một người bệnh cầu cứu, tôi đương nhiên sẽ tận tâm tận lực. Nhưng mà chuyện lần này, nhà họ Vạn các người bất kỳ lúc nào cũng muốn làm khó dễ tôi, lại còn sỉ nhục tôi. Cái này chẳng lẽ các người không thể cho tôi một lời giải thích được hay sao?”
Sắc mặt Cậu Vạn trắng bệch, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Vạn Thành Phong, thấp giọng nói: “Thần y Mạc Huy, chuyện lần này, đúng... là nhà họ Vạn chúng tôi đã sai. Nếu như ở trong này có chỗ nào đắc tội, tôi trước hết xin được nói tiếng xin lỗi với anh. Chỉ cần anh đồng ý cứu ông nội của tôi, nhà họ Vạn chúng tôi có thể trả bất kỳ giá nào?
Anh ta nói tới đây, đột nhiên cắn chặt răng, mặt mày trướng đến đỏ bừng nói: “Hơn nữa... anh... ân oán giữa tôi và anh cũng theo đó mà xóa bỏ hết!”
Anh hơi ngạc nhiên, hai chúng ta có ân oán gì đâu chứ? Là anh ta cứ một mực bám theo anh không buông có được không? Nhà họ Vạn các người đều là thua không dậy nổi như vậy hay sao?
Vạn Thanh Nhã nhìn chằm chằm Cậu Vạn một hồi, cô ta rất rõ ràng Cậu Vạn có bao nhiêu căm hận Lâm Mạc Huy. Bây giờ Cậu Vạn có thể nói ra những lời như vậy đã là hạ quyết tâm rất lớn rồi!
Anh gãi gãi đầu: “Muốn tôi cứu ông cụ Vạn, không thành vấn đề. Nhưng mà, người làm khó dễ tôi cũng không phải là anh, không cần anh phải xin lỗi. Anh chỉ cần bảo Vạn Thành Phong tới xin lỗi tôi, tôi tự nhiên sẽ ra tay cứu giúp!”
Cậu Vạn: “Cái này..”
Anh bình tĩnh nói: “Tôi không cần nhà họ Vạn phải trả giá đại giới gì cả, nhưng mà tôi phải đòi lại một cái công đạo cho riêng mình, không phải sao?"
Cậu Vạn thở dài, anh ta biết, chuyện lần này Vạn Thành Phong thật sự đã đắc tội với anh rồi.
Dưới loại tình huống này, anh chỉ muốn Vạn Thành Phong xin lỗi đã là cho nhà họ Vạn mặt mũi rất lớn rồi.
Nếu như đổi lại là người bình thường, vào lúc này e là chỉ hận không thể bỏ đá xuống giếng, chắc chắn sẽ đứng nhìn ông cụ Vạn chết thảm ngay tại chỗ!