Thái Tử đã giết chết người thừa kế của nhà họ Sinh, còn ngay lập tức gọi điện kể khổ với Độc Tri Chu?
Làm như vậy, giống như anh ta đã bị người của nhà họ Sinh bắt nạt vậy.
Còn về phía Độc Tri Chu, cách an ủi cũng rất đơn giản.
“Con trai ngoan, đừng sợ.”
“Bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương, yêu cầu họ đuổi nhà họ Sinh ra khỏi mười đại gia tộc!”
“Con muốn làm gì thì cứ mặc sức đi làm, mẹ sẽ ủng hộ con!”
Thái Tử đã mở loa ngoài, tất cả mọi người đều đã nghe rõ lời của Độc Tri Chu.
Thái Tử đắc chí ngắt máy: “Chậc chậc, cũng không biết, nhà họ Sinh có vị trí gì trong mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương nhỉ?”
“Đoán xem, các người sẽ bị đuổi khỏi mười đại gia tộc không?”
Sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Sinh đều tái mét, nhất là ông lão nói chuyện lúc nãy, ông ta đột nhiên phát hiện, lần này bản thân đã gây ra hoạ lớn rồi.
Và không bao lâu sau, họ liền nhận được điện thoại.
Mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương thực sự đã đuổi nhà họ Sinh ra khỏi mười đại gia tộc!
Khi biết tin này, những người nhà họ Sinh suýt nôn ra máu.
Độc Trị Chu này làm việc cũng nhanh chóng quá đấy!
Hơn nữa, điều quan trọng là, mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương, lại không có lấy một chút phản kháng sao?
Trên thực tế, người minh mẫn đều biết rõ điều đó.
Ngay từ lần đầu tiên nhà họ Sinh đối đầu với Lâm Mạc Huy, thì thực lực đã giảm xuống rất nhiều, đứng cuối trong mười đại gia tộc.
Nhà họ Sinh trong mười đại gia tộc, thực ra đã trở thành có cũng được, không có cũng không sao.
Và lúc này, cộng với sức ép của Độc Trị Chu. Chín đại gia tộc khác của tỉnh Hải Dương bèn lợi dụng tình thể trục xuất nhà họ Sinh, cũng xem như là đã có lời giải thích cho Độc Tri Chu.
Suy cho cùng thì Độc Tri Chu là một kẻ điên, không ai muốn chọc vào bà ta cả!
Lâm Mạc Huy và Lâm Chiêu ngẩn người khi nhìn thấy tất cả những điều này, cả hai người họ đều không nói nên lời.
Cho dù Lâm Chiêu, hiểu rõ về hoàn cảnh gia đình của Thái Tử, nhưng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cách Thái Tử làm việc, cũng quá quyết đoán rồi!
Mà Thái Tử lại cười lạnh lùng: “Này, ông già, nhà họ Sinh các ông đã không còn là mười đại gia tộc của tỉnh Hải Dương rồi?”
"Ông bây giờ, còn muốn không chết không thôi với tôi không?”
Ông già mặt mày tái mét, nghiến rằng nói: “Thái Tử, anh đừng vội đắc chí”
“Nhà họ Sinh của tôi được truyền hàng trăm năm, há chỉ với một hậu bối như cậu..."
Thái Tử trực tiếp xua tay: “Được rồi, đừng có nói nhiều lời nhảm nhí với tôi nữa!” “Vì ông đã muốn không chết không thôi với tôi, vậy thì chúng ta hôm nay hãy giải quyết mọi ân oán đi.”
“Nào, giết sạch toàn bộ người nhà họ Sinh cho tôi, không giữ lại ai cả!"
Những người ở bên cạnh Thái Tử ngay tức khắc xông lên.
Những người nhà họ Sinh trợn to mắt, Thái Tử này giết người cũng quá tuỳ tiện rồi chăng?
Chỉ với vài lời nói thì muốn giết sạch tất cả?
Còn chín gia tộc khác khi nhìn thấy cảnh tượng này, đều lặng lẽ rút lui.
Nhà họ Sinh đã không còn là thành viên của mười đại gia tộc, nên mười đại gia tộc cũng không có nghĩa vụ để giúp họ.
Hơn nữa, Thái Tử ở đối diện là một kẻ điên, ai cũng không muốn đối đầu với Thái Tử
Những người nhà họ Sinh thấy vậy, họ gần như tuyệt vọng.
Ông lão vội nhìn sang Lâm Chiêu: “Trại chủ Lâm, đây là chỗ của ông à?”
“Anh ta... anh ta làm như vậy, hoàn toàn là trái với quy tắc của trại Ngô, ông không quan tâm sao?"
Lâm Chiêu ung dung nhấp một ngụm trà: “Khi sớm các người muốn đuổi anh Lâm đi, không phải cũng trái với quy tắc của tôi sao?”
“Lúc đó, các người cũng không hề suy nghĩ đến cảm xúc của tôi.”
“Bây giờ thì nói cái gì quy tắc với tôi chứ?”