Hứa Thanh Mây cũng nổi giận: "Mẹ, chuyện của hai mẹ con ta thì nói hai mẹ con thôi, đừng kéo Lâm Mạc Huy vào." "Hơn nữa, Lâm Mạc Huy thế nào? Anh ấy tranh cãi với mẹ khi nào? Hay là bất kính với mẹ lúc nào?" "Làm người phải nói đúng với lương tâm!" "Chuyện của mẹ làm ra với Lâm Mạc Huy, mẹ còn mặt mũi nói người ta được hay sao?"
Phương Như Nguyệt có chút lúng túng, bực tức nói: "Bây giờ mẹ không nói chuyện này với con. "Bây giờ con ở đâu?" "Lập tức trở về, nói xin lỗi Phi Điệp "Còn nữa, Tân Bình khó khăn lắm mới có bạn gái. Đây là chuyện lớn, chúng ta phải dốc lòng hỗ trợ. "Con đi về đưa xe cho nó mượn, nghe rõ chưa?"
Hứa Thanh Mây bị chọc tức. "Dựa vào cái gì mà con phải nói xin lỗi cô ta?" "Chuyện tối hôm qua cô ta làm, mẹ cũng có phải không thấy đâu?" "Còn nữa, Ngô Tân Bình ngay cả bằng lái cũng không có, chạy cái xe máy cũng ẩu như vậy." "Đem xe cho cậu ta mượn, xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?"
Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Nếu con không nói xin lỗi, vậy mẹ về nói xin lỗi với con bé, thể được chưa?" "Chuyện xe, Tân Bình nói hết rồi, không phải thắng bé lái mà là bạn gái nó lại "Tân Bình mặc dù không có bằng lái, nhưng Khả Hân có!" "Hơn nữa, con gái lái xe, con còn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?" "Con gái rất tỉ mỉ, làm sao có thể xảy ra chuyện cho được?" Hứa Thanh Mây vô cùng tức giận: "Con không cần biết "Dù sao, con sẽ không nói xin lỗi, cũng sẽ không đem xe cho cậu ta mượn "Được, cứ như vậy đi!"
Hứa Thanh Mây thở phì phò cúp điện thoại, mặt đầy vẻ giận dữ nổi nóng, cô thật sự là bị hai người thân không bình thường kia chọc tức rồi.
Phương Như Nguyệt ở đầu dây bên kia, cũng thở phì phò cúp điện thoại. "Không cho mượn thì thôi!" "Đình Hùng, lái xe về đi, để cho Tân Bình mượn dùng một chút"
Hứa Đình Hùng: "2"
Liên quan quái gì tới tôi?
Buổi tối tan việc, Hứa Thanh Mây cùng Lâm Mạc Huy mới vừa về đến nhà, liền thấy Hứa Đình Hùng mặt đầy buồn bực ngồi ở trên ghế salon.
Bên kia, Phương Như Nguyệt đang khuyên Ngô Phi Điệp. "Thôi mà, Phi Điệp, cháu là từ nước ngoài trở về, sao mà chị cháu bì được với cháu chứ?" "Không có sao, đừng tức giận nữa "Trong nhà này, là dì của cháu làm chủ, cũng không ai có thể đuổi cháu đi!" "Cháu cứ xem đây là nhà mình, muốn thế nào thì chính là thể đó, không cần phải để ý đến người khác "Nếu ai đuổi cháu đi, dì sẽ đi cùng cháu Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Phương Như Nguyệt vừa nói, còn dùng sức trợn mắt nhìn Hứa Thanh Máy một cái.
Nhìn thế kia, nếu như Hứa Thanh Mây thật muốn đuổi Ngô
Phi Điệp đi, Phương Như Nguyệt e thật sự sẽ đi cùng cô ta.
Ngô Phi Điệp thấy Hứa Thanh Máy quay về, vốn là khuôn mặt cười hì hì nhất thời trở nên nghiêm túc, hốc mắt cũng lập tức đỏ, che mặt bắt đầu khóc lên. "Dì, cháu thật sự là không chịu nổi" "Bây giờ cháu tới là muốn ở cùng dì nhiều hơn một chút. Nhưng mà, dì xem chị nói với cháu như thế nào kia kìa." "Chị ấy muốn cháu cút ra ngoài! "Cháu thật sự là không mặt mũi tiếp tục ở lại chỗ này "Dì, nếu như dì nhớ cháu thì cứ đến nhà cháu. Cháu... Sau này cháu sẽ không tới đây nữa.
Ngô Phi Điệp vừa nói xong liên đứng dậy muốn chạy. Phương Như Nguyệt vội vàng kéo cô ta lại, vội la lên: "Phi Điệp, cháu đừng nóng giận mà "Cháu nghe dì nói, không ai đuổi cháu đi hết." "Thật, dì bảo đảm với cháu!"
Ngô Phi Điệp lắc đầu: "Dì, cháu biết dì thương cháu "Nhưng không phải ngày nào nào dì cũng ở nhà. "Chỉ cần dù không có ở nhà, chị ấy sẽ đuổi cháu đi ngay: "Còn có Lâm Mạc Huy kia, phùng mang trợn mắt với cháu, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cháu vậy!" "Trong nhà này, cháu thật sự là ở không nổi nữa. "Nếu hôm nào dì không có ở nhà, cháu. Cháu sợ là họ còn động tay động chân đánh cháu nữa kìa!" Phương Như Nguyệt nổi nóng, vỗ bàn: "Lâm Mạc Huy, cậu tới đây cho tôi!"
Lâm Mạc Huy không biết nói gì. Anh phùng mang trợn mắt với cô ta lúc nào chứ?
Tôi cũng không phải là loại thổ phí trộm cướp gì kia mà?
Hữa Thanh Mây thì thằng tay kéo Lâm Mạc Huy lạc: "không được qua "Mẹ, mẹ có lời gi, hôm nay chúng ta ở chỗ này nói rõ ràng"
Phương Như Nguyệt nổi nóng: Thanh Mây, con có ý gì? "Có phải là con mọc đủ lông cảnh rồi, cảm thấy người mẹ này phiền toái rồi hay không?" "Con quên, khi còn bé, dì Hai con tháng nào cũng đưa cho chúng ta nửa tháng tiền lương để nuôi chị em con hay sao?" à?" "Bây giờ thế nào? Con nhìn xem con thành cái dạng gì rồi?" "Làm Chủ tịch công ty, thì trong mắt không còn người nào "Một chút tình xưa nghĩa cũ cũng không hiểu?" "Con có còn lương tâm hay không?" Hứa Thanh Máy nổi nóng: "Mẹ, sao con lại không có lương tâm cơ chứ? "Người nhà dì Hai trở về, hai bữa cơm ăn hết bao nhiêu tiền, cũng không phải là chúng ta sắp xếp hay sao?" "Bọn họ nhà ta hai tuần rồi, con cũng không để ý "Nhưng mà, làm việc cũng phải có mức độ thôi chứ?" "Hai đứa nó ở đây không thành vấn đề. Lúc hai đứa nó về, con cũng nói hết rồi, xem chúng nó như em gái, em trai ruột mà đối xử. "Nhưng chúng nó làm cái gì chứ?" "Mang mấy người không đứng đắn đàng hoàng đến nhà thì thôi cũng không nói đi. Còn muốn chuốc rượu con, trêu đùa con?" "Mẹ, loại chuyện này, mẹ có thể nhịn?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Nguyệt nhất thời không biết nói gì nữa. Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Hứa Thanh Mây, ai trêu đùa chi "Những người bạn kia của tôi để mắt tới chị nên mới uống rượu với chị, chị có ý gì đây chứ?" "Ngược lại là chị, xúi giục chồng chị chuốc rượu họ đến ói cả ra máu, chị nói xem ai quả đáng?" "Có ai làm giống anh chị chưa?"
Phương Như Nguyệt cũng gật đầu liên tục: "Thanh Máy à, con quá nhạy cảm" "Ăn cơm ở bên ngoài, người ta mời rượu con, đây là nể mặt con." "Vậy làm sao lại nói thành trêu đùa chứ?"
Hứa Thanh Mây cười nhạt: "Ha, nề mặt con?" "Ba mẹ, hai người đều ở đó. "Coi như là mời rượu, cũng nên bắt đầu từ trưởng bối đi." "Người một nhà đều ở đó, lại chỉ nể mặt một mình con, không nề mặt hai người?" "Xem thường hai người?"
Phương Như Nguyệt giật mình một chút, không biết trả lời như thế nào.
Hứa Đình Hùng thì trực tiếp vỗ tay: "Nói không sai. "Phi Điệp, mấy người bạn kia của cháu, tối hôm qua ngay cả ly rượu cũng không kính dượng" "Trong mắt họ không có vị trưởng bối này à?" "Hừ, không có một chút giáo dục!" Ngô Phi Điệp há hốc miệng, không có cách nào phản bác.
Qua hồi lâu sau, cô ta lại lần nữa chơi xấu. "Bọn... Bọn họ không phải nghĩ chị ấy là Chủ tịch công ty hay sao? Cho nên mới kính rượu chị ấy trước. "Kính Chủ tịch xong rồi, sẽ mời rượu hai bác "Nhưng Lâm Mạc Huy này quá ghê tởm, nửa đường liền chuốc say bọn họ rồi." "Bọn họ cũng không kịp đi mời rượu hai người.
Nói ra lời này, Hứa Đình Hùng sắc mặt nhất thời lạnh đi.
Ông ta tự xưng là chủ nhà, minh mới là người có phân lượng nhất trong cái nhà này.
Bây giờ một câu nói này của Ngô Phi Điệp, coi như là trực tiếp đưa Hứa Thanh Máy đến vị trí gia chủ, ông ta nào có thể chịu được. Hữa Đình Hùng trực tiếp đập bàn một cái, t giận nói: "Nói nhảm!" "Ba người đàn ông kia lấm la lấm lét, nhìn một cái thì biết không phải là thứ gì tốt!" "Nói gì mời rượu Chủ tịch, mẹ nó, ai biết ba thắng chó đó là cái thứ gì! "Bọn họ có tư cách gì ở nhà chúng tôi, dùng rượu nhà chúng tôi tới kính bên ngoài?" "Ôi trời ạ, tôi thật là càng nghĩ càng tức giận mà!" "Lâm Mạc Huy, gọi mấy người cho bố, đi đến bệnh viện, đánh gãy chân ba thắng khốn kiếp kia cho bố!" "Con mẹ nó, ông đây chưa khi nào tức giận như thế này!" Ngô Phi Điệp bị sợ đến bối rối, lần đầu tiên cô ta thấy Hứa Đình Hùng nổi giận đùng đùng như vậy.
Phương Như Nguyệt có chút luống cuống: "Đình Hùng, ông muốn làm gì? "Ông đang dọa cháu đấy!"