Viên Hữu Đức này, cũng được xem là một con cáo già.
Ông ta tập hợp nhiều người như vậy, thì không thể không có chuyện ông ta làm vì lợi ích của bản thân.
Nói không chừng, ông ta muốn mượn tay những người này để kiếm một khoản lời lớn từ công ty dược phẩm
Hưng Thịnh.
Có điều, bây giờ ông ta đang e sợ Lâm Mạc Huy, chỉ có thể chọn cách kết thúc hợp đồng, không dám bắt chẹt công ty dược phẩm Hưng Thịnh nữa.
Lâm Mạc Huy nhìn sâu vào mắt Viên Hữu Đức, chậm rãi gật đầu: “Được!” “Thanh Mây, để bọn họ giải quyết hợp đồng cho xong
Hứa Thanh Mây lập tức đi sắp xếp chuyện này.
Viên Hữu Đức đứng dậy, mặt ông ta tỏ ý xin lỗi: “Tổng giám đốc Huy, thật ngại quá." “Thật ra, tôi rất muốn hợp tác với cậu và công ty dược phẩm Hưng Thịnh.” đi!" “Nhưng mà chuyện lần này, thật sự xin lỗi.”
Lâm Mạc Huy cười hờ hững: “Tổng giám đốc Đức không phải khách khí.
Trong lòng anh thầm cười khẩy, Viên Hữu Đức này thật quá gian xảo.
Ngoài mặt thì khách khí như vậy, nhưng sâu trong thâm tâm, có khi đã liên hệ với Vĩnh Xuân Đường từ trước rôi!
Nhưng, Lâm Mạc Huy cũng không để ý những chuyện này.
Hợp đồng này tuy dễ hủy bỏ, nhưng sau này không thể kí kết lại. Đợi xử lý xong chuyện bên Vĩnh Xuân Đường, thì đám
Viên Hữu Đức có khóc cũng không biết phải khóc như thế nào!
Đúng lúc này, Vạn Phúc Hòa bỗng đứng dậy: “Tổng giám đốc Huy, không cần hủy bỏ bản hợp đồng của tôi nữa!” “Tôi tin tổng giám đốc Huy, tôi cũng tin vào khả năng nghiên cứu và phát triển của công ty dược phẩm Hưng Thịnh” “Vậy nên, tôi hi vọng có thể giữ lại bản hợp đồng của mình!”
Lâm Mạc Huy bất giác quay qua nhìn Vạn Phúc Hòa, anh không ngờ, một người đàn ông trung niên lại có thể quyết đoán như vậy.
Ngay cả khi mọi người đều kết thúc hợp đồng, thì ông ta vẫn tiếp tục hợp đồng của mình.
Những doanh nghiệp đại lý khác đồng loạt nhìn về phía Vạn Phúc Hòa, vẻ mặt chế giễu
Rõ ràng, bọn họ tin tưởng Vĩnh Xuân Đường hơn, cho rằng lần này công ty dược phẩm Hưng Thịnh sụp đổ rồi.
Vạn Phúc Hòa vẫn giữ lại hợp đồng, sau này Vĩnh Xuân Đường khởi tố ông ta, thì ông ta và công ty dược phẩm Hưng Thịnh đều đi đời nhà ma luôn!
Vạn Phúc Hòa làm vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào chỗ chết.
Đến Viên Hữu Đức cũng liếc Vạn Phúc Hòa với ánh mắt thờ ờ, khinh thường. Vạn Phúc Hòa vẫn rất bình thản, hoàn toàn không để ý đến những người đó. Lâm Mạc Huy cười: “Tổng giám đốc Hòa, rất cảm ơn sự tin tưởng của ông!” “Nếu đã như vậy, chúng ta giữ lại và tiếp tục hợp đồng với tổng giám đốc Hòa “Tổng giám đốc Hòa, hi vọng chúng ta hợp tác tốt đẹp!”
Rất nhanh sau đó, thư kí của Hứa Thanh Mây cầm tất cả hợp đồng ra.
Những doanh nghiệp đại lý kia tranh nhau ký thỏa thuận kết thúc hợp đồng.
Duy chỉ có Vạn Phúc Hòa và Lâm Mạc Huy ngồi uống trà với nhau, không thèm đưa mắt nhìn những tờ thỏa thuận kia.
Mọi chuyện xong xuôi, những doanh nghiệp đại lý đó ùn ùn rời đi, Vạn Phúc Hòa cũng đứng dậy chào ra về. Vạn Phúc Hòa đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, đảm người Viên Hữu Đức đã đứng đó đợi ông ta. “Chú Hòa, sao hôm nay ông lại làm thế? "Không phải đã nói cùng hủy bỏ hợp đồng hay sao?" “Sao lại quất ngựa truy phong vậy?”
Viên Hữu Đức chậm rãi nói.
Vạn Phúc Hòa: “Vừa nãy tôi đã nói rồi mà!” “Tôi tin tưởng Lâm Mạc Huy, tôi cũng tin tưởng khả năng nghiên cứu và phát triển của công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Một doanh nghiệp đại lý tức giận: “Vạn Phúc Hòa, ông tin tưởng cái khỉ gì chứ?” “Đầu óc ông có vấn đề à?” “Vĩnh Xuân Đường của Tô Vân đã nói rồi, chính bọn họ đã nghiên cứu và phát triển Tái Tạo Hoàn.” “Lẽ nào ông cho rằng, một Lâm Mạc Huy nhỏ bé, một công ty dược phẩm Hưng Thịnh còn con có thể so với Vĩnh
Xuân Đường ư?” Một doanh nghiệp đại lý khác gật đầu: "Không sai!” “Tôi biết, ông thấy Lâm Mạc Huy là Hải Dương Tôn Sư, nên muốn tâng bốc xu nịnh cậu ta, đúng chứ?” “Có điều, cứ cho là Lâm Mạc Huy tài giỏi đi, thì cậu ta cũng chỉ tài giỏi trong tỉnh Hải Dương mà thôi!” “Vĩnh Xuân Đường hoàn toàn không kiêng dè cậu ta. “Thêm nữa, Vĩnh Xuân Đường là doanh nghiệp dược phẩm được xếp hạng thứ năm toàn quốc, ông cho rằng, công ty dược phẩm Hưng Thịnh đấu lại được Vĩnh Xuân Đường ư?” “Ông vẫn tiếp tục hợp đồng với công ty dược phẩm Hưng Thịnh, ông chán sống rồi à?”