Anh vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh lập tức giận dữ mắng. "Đúng là to gan!" "Anh chỉ là một công nhân dọn vệ sinh trong bệnh viện mà thôi, anh có tư cách gì mà dám xem thường chúng tôi!" "Loại người như anh mới là kẻ vô dụng. Đồ rác rười, căn bã của xã hội, đồ ăn hại vô tác dụng!" "Thật đúng là xấu hổ khi phải đứng chung một chỗ cùng với loại người này, điều này sẽ trở thành nỗi ô nhục của chúng ta mất." "Ông cụ Phong điên rồi sao? Tại sao ông ta lại mời loại người như này đến buổi gặp mặt giao lưu y thuật này?"
Hạ Vũ Tuyết cũng tức giận đến cực điểm, cô ta di đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, nói: "Lâm Mạc Huy, tôi khuyên anh, đừng tiếp tục miệng nhanh hơn não nữa!" "Anh tường rằng sau lưng anh có công ty dược phẩm Hưng Thịnh là anh có thể hành xử ngang ngược, coi trời bằng vung sao?" "Những người ở đây đều là những nhân vật có tên tuổi lớn trong ngành y ở các tỉnh thành." "Nếu anh đắc tội bọn họ, hừ, anh có tin bọn họ sẽ khiến công ty dược phẩm Hưng Thịnh phải phá sản không?" "Hiện tại anh quỳ xuống xin lỗi vẫn còn kịp, kéo dài thêm một lát nữa sẽ thật sự quấy nhiễu buổi gặp gỡ giao lưu này, vậy thì cả đời này anh cũng không có cơ hội nói xin lỗi nữa đâu!"
Đúng lúc này, phía bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ổn ào.
Có người ngạc nhiên kêu lên: "Đến rồi, đến rồi! Thần y Kiệt đến rồi!"
Ngay lập tức, mọi người tro nên kích động, nhao nhao chạy tới nghênh đón thần y Kiệt.
Lúc này, sắc mặt của Hạ Vũ Tuyết trông rất khó
Thán y Kiệt đến rồi, chuyện cháu trai của ông ấy coi. bị sỉ nhục vẫn chưa được giải quyết, bây giờ minh phải làm gì đây?
Những người có mặt trong buổi tiệc cũng nhin vé phía Lâm Mạc Huy bằng ánh mắt trào phúng.
Thần y Kiệt xuất hiện, điều này có nghĩa là Lâm Mạc Huy Xong đời rồi!
Cho dù ông cụ Phong bào vệ Lâm Mạc Huy thi cũng chẳng có tác dụng gì.
Ở trước mặt Thần y Kiệt, ông cụ Phong chỉ là người không đáng giá nhắc tới mà thôi!
Dưới sự nghênh đón của mọi người, thần y Kiệt từ cửa bước vào buổi giao lưu.
Tất cả mọi người đều kích động, nhao nhao mim cười chào hỏi: "Xin chào thần y Kiệt!" "Tôi rất vinh hạnh khi được gặp thần y Kiệt!" "Thật sự không ngờ rằng hôm nay tôi có thể may mắn nhìn thấy thần y Kiệt, bây giờ có chết cũng đảng giá!"
Mọi người chi đứng ở một khoảng cách phù hợp để chào hỏi, không người nào dám tiến đến trước mặt thần y Kiệt, dù sao thì chênh lệch cũng quá lớn.
Gã đàn ông đeo kính đi đến trước mắt thần y Kiệt dưới ánh mắt của mọi người, khom người nói: "Chủ Kiệt, châu chào chủ." "Châu thay mặt bố Vương Bình An của cháu chào chủ Kiệt!"
Thần y Kiệt hơi dừng lại, nghĩ một lát rồi nói: "O, là con trai của Bình An đầy à. Bố của cháu có ổn không?"
Gã đàn ông đeo kính vội vàng nói: "Cảm ơn lời hỏi thăm của chủ Kiệt, bố cháu vẫn mạnh khỏe!"
Thần y Kiệt gật đầu, gã đàn ông đeo kính nhân cơ hội đi đến bên cạnh thần y Kiệt, mặt mũi tràn đầy vênh vào và đắc ý.
Phải biết rằng khi đảm người kia chào hỏi Thần y Kiệt, ông ta đều không nói chuyện.
Gã đàn ông đeo kính có thể nhận được hai câu trà lời của thần y Kiệt, như vậy đã đủ đề chúng minh thân phận của anh ta.
Lần này, mọi người không còn hoài nghi mối quan hệ giữa gã đàn ông đeo kính và thần y Kiệt nữa.
Sắc mặt của Hạ Vũ Tuyết biến thành màu xám như tro tàn, cô ta giận dữ nhìn về phía Lâm Mạc Huy, nói: "Lâm Mạc Huy, nhìn chuyện tốt anh gây ra kìa!" "Hiện tại, ngay lập tức, ngay lúc này, anh cút khỏi đây cho tôi!" "Nếu anh quấy nhiễu buổi gặp gỡ giao luu này, tôi sẽ không để anh yên đâu!"
Lâm Mạc Huy không thèm để ý tới có ta.
Hạ Vũ Tuyết cực kỳ tức giận, vẫy tay, nói: "Goi bảo vệ đến, bắt lấy anh ta rồi ném ra ngoài cho tôi!" Không bao lâu sau, một đảm nhân viên bảo vệ chạy tới, hung dữ bao vây Lâm Mạc Huy.
Hạ Vũ Tuyết hất mặt, ngạo mạn nói: "Lâm Mạc Huy, chừa cho mình chút mặt mũi đi. Bây giờ anh tự mình đi ra ngoài hay là để chúng tôi ném anh ra ngoài? Tôi khuyên anh đừng ép chúng tôi ra tay!" "Thần y Kiệt đang ở chỗ này, chắc chắn ông nội tôi sẽ không giúp anh!" "Nếu anh tiếp tục làm lớn chuyện, anh sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm đâu!"
Lúc này, gã đàn ông đeo kinh bước tới chỗ bon họ, nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy bằng ánh mắt khinh thường, cười mia mai, nói: "Muốn chạy hà? Nằm md di!" "Tao nói cho mày biết, chú Kiệt của ao tới rồi, thằng nhãi mày nhất định phải chết!" "Dám gây sự với tao à, mày có đù tư cách không?"
Trên mặt Hạ Vũ Tuyết lộ ra vẻ lúng tng, giận dữ trừng mắt lườm Lâm Mạc Huy một cái, nói: "Bảo anh đi, anh lại không di. Bây gio muốn đi cũng không được, đáng đời!"
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn cô ta một chút, khỏe miệng cong lên đầy trào phúng: "Hạ Vũ Tuyết, cô thật sự cho rằng tôi cậy vào việc quen biết với ông nội cô cho nên mới nói những lời vừa rối sao?" "Đối với thực lực, cô đúng là hoàn toàn không biết gì cả!"
Nói xong, Lâm Mạc Huy lập tức tiến lên một bước, cất cao giọng nói: "Thần y Kiệt, đã lâu không gặp!"
Từ lúc bước vào bên trong, thần y Kiệt đã bị mọi người vây quanh chào hòi muốn làm quen, cho nên ông ta không chú ý tới Lâm Mạc Huy đang đứng ở nơi hẻo lánh.
Đột nhiên nghe được giọng nói của Lâm Mạc Huy, ông ta giật mình một cái.
Thần y Kiệt nhanh chóng quay đầu về phía tiếng nói, lập tức nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trên mặt ông ta hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.
Dưới ánh mắt của mọi người, thần y Kiệt chạy đến trước mặt Lâm Mạc Huy.
Về mặt của thần y Kiệt đẩy cung kinh, cong lưng củi đầu, kích động nói: "Cậu Huy, ngài cũng tới đây à!"
Nhìn thấy tình huống như vậy, mọi người vô cùng sửng sốt,
Tình huống này là như thế nào? Chẳng lẽ thần y Kiệt có quen biết với cái tên công nhân dọn vệ sinh trong bệnh viện này sao?
Không đúng, đây không phải là có quen biết.
Nhìn thái độ của thần y Kiệt đối với Lâm Mạc Huy xem, cung kính như thế kia, nhún nhường như thế kia.
Giống y như người bề dưới đổi xử với người bể trên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Hạ Vũ Tuyết cũng sững sờ, cô ta ngây người nhìn Lâm Mạc Huy bằng ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu.
Chẳng lẽ... Đây mới là thứ mà anh ta đang dựa vào
Chỉ là... nhìn có vẻ cũng không giống lắm.
Nhìn thái độ cung kính của thần y Kiệt đối với Lâm Mạc Huy, rõ ràng là thần y Kiệt muốn cầu cạnh Lâm
Mạc Huy mà.
Rốt cuộc Lâm Mạc Huy này có lai lịch ra sao, thân phận là gi?
Lâm Mạc Huy nói: "Tới có chút việc cần làm." sao? "O?" Hai mắt của thần y Kiệt sáng lên: "Không biết tôi đây có thể giúp đỡ được gì hay không?"
Lâm Mạc Huy mim cười: "Đúng là có việc cần nhờ ông giúp."
Thần y Kiệt vội vàng nói: "Cậu Huy cứ việc phân phó!"
Lâm Mạc Huy liếc mắt kính nam một chút: "Vị này là cháu của ông à?"
Gã đàn ông đeo kính bị khung cảnh trước mặt dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, bờ môi khẽ run rẩy, nói không ra lời.
Thần y Kiệt lắc đầu: "Bố của cậu ta là một trong những bệnh nhân của tôi." "Thì ra là thế." Lâm Mạc Huy gật đầu: "Vừa rồi tôi đánh anh ta, chắc ông sẽ không để ý đâu nhỉ?"
Thần y Kiệt giận dữ nhìn về phía gã đàn ông đeo kinh, vội vàng nói: "Cậu Huy đánh cậu ta, vậy thì chắc chắn là cậu ta đã làm sai chuyện nên phải đánh." "Cái tên khốn khiếp này mà cũng dám đắc tội cậu Huy, chết vẫn chưa hết tội!" "Người đâu, mau tới đây bắt lấy cậu ta, mang xuống đánh gãy chân, ném ra ven đưong!"
Một nhóm người hung dữ chay toi, kéo gã đàn ông đeo kính đi sang một bên khuất tầm mắt của mọi người.
Gã đàn ông đeo kính kêu khóc cầu xin tha thứ, nhưng không ai để ý tới anh ta.
Thần y Kiệt tự minh mo miệng, ai dám nói cái gì?
Mọi người có mặt tại hiện trường lại một lần nữa bàng hoàng.
Lâm Mạc Huy chỉ nói mỗi một câu, vậy mà thậm chỉ thần y Kiệt còn không thèm hỏi nguyên nhân đã trực tiếp đánh gãy hai chân gã đàn ông đeo kính kia.
Nhìn có vẻ giống như thần y Kiệt là đẩy tới của Lâm Mạc Huy vậy.
Thần y Kiệt mim cười: "Cậu Huy, chúng ta không nên bị những này chuyện như này làm hỏng tâm tình!" "Hay là bây giờ chúng ta đi bầu ngồi trước được không?"
Lâm Mạc Huy gật đầu, dẫn theo Trần Bích Cẩm đi lên lầu cùng với thần y Kiệt.
Khi đi ngang qua Hạ Vũ Tuyết, Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn Hạ Vũ Tuyết một lúc bằng ánh mắt nghiền ngắm.
Lúc này, cảm xúc trong lòng của Hạ Vũ Tuyết rất phức tap, vón di cô ta tường rằng Lâm Mạc Huy sắp xong đời rồi,
Ai có thể ngờ được chuyện này vậy mà lại đào ngược thành thế này!
Không bao lâu sau, cuối cùng ông cụ Phong cũng trở lại. "Cậu Huy đâu?" Ông cụ Phong hỏi: "Cháu không chọc giận cậu Huy đúng không?"
Hốc mắt của Hạ Vũ Tuyết đỏ lên, thấp giọng nói: "Ông nội, rốt cuộc... Rot cuộc Lâm Mạc Huy này là ai?" Ông cụ Phong: "Không phải ông đã nói với cháu rồi sao, một nhân vật lớn!" "Cái gì mà một nhân vật lớn chứ?" Hạ Vũ Tuyết không cam lòng nói: "Anh ta chỉ là một người đàn ông ở rể, một công nhân dọn vệ sinh trong bệnh viện, thế này mà cũng được tính là nhân vật lớn sao?"
Ông cụ Phong nhíu mày, trâm giọng nói: "Có phải cháu đã làm điều gì đó bất kính đối với cậu ấy không?"
Hạ Vũ Tuyết cắn răng không nói lời nào.
Ông cụ Phong lập tức giận dữ nói: "Cháu đúng là... Ông đã nói với cháu như thể nào?" "Ông bảo cháu tiếp đãi cậu Huy là đang cho cháu cơ hoi!" "Cháu có biết cậu Huy là một nhân vật lớn như thế nào không?" "Cậu Huy đã cứu cái mạng này của ông đó!" "Ở trên thành phố Hài Tân này, cho dù là Nam Bá Lộc hay là Hoàng Vĩnh Phong đều không dám đắc tội cậu Huy. Ngay cả Trần Phước Nguyên nhìn thấy cậu Huy cũng rất cung kính!" "Cháu... Vậy mà cháu lại bất kinh với cậu ấy!"
Hạ Vũ Tuyết sững sờ, ba nhân vật lớn mà cũng phải nể mặt Lâm Mạc Huy, rốt cuộc anh ta là người như thế nào? "Thế nhưng, anh... Anh chỉ là một người đàn ông ở rể, một công nhân dọn vệ sinh trong bệnh viện mà thôi, anh ta dựa vào cái gì mà lên mặt chứ?"
Hạ Vũ Tuyết không cam lòng nói.
Ông cụ Phong cắn răng: "Cháu nói dựa vào cái gì sao?" "Vậy cháu nói xem, ông dựa vào cái gì mới có thể đạt được địa vị như ngày nay?"
Hạ Vũ Tuyết vội la lên: "Anh ta làm sao có thể so sánh được với ông?" "Ông là thần y ở thành phố Hài Tân, đã cứu được vô số ngưoi!" "Anh ta chẳng là cái gì hết, một công nhân don vệ sinh trong bệnh viện mà thôi, ăn bám ở nhà vợ, dựa vào cái gì mà sánh được với ông!"
Ông cụ Phong lắc đầu tho dài: " Đối với thực lực, cháu đúng là hoàn toàn không biết gì cả."