Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe những lời của Lâm Mạc Huy nói, sắc mắt của Lão Thử bỗng chốc trở nên đỏ hồng, cơ thể anh ta cũng không nhịn được kích động mà run rẩy.



Mặc dù không biết rốt cuộc thân phận thật sự của Lâm Mạc Huy là gì, nhưng có thể ung dung khiến Lý Nam Cương sống dở chết dở, còn có thể làm cho Mã Phú Quý – ông chủ thế giới ngầm ở tỉnh Hải Dương quỳ xuống trước mặt anh, cũng đủ để chứng minh Lâm Mạc Huy chắc chắn không phải là một người tầm thường.



Một nhân vật lớn như vậy mà lại muốn thuê anh ta làm tái xế, đây chính là một việc cực kỳ tốt từ trên trời rơi xuống trúng đầu Lão Thử.



Lão Thử có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tốt như vậy lại có thể đến với mình.



Trong lòng anh ta ngập tràn lo lắng: “Anh Huy, tôi... năng lực của tôi không đủ, e rằng sẽ làm chậm trễ công việc của anh.



Lâm Mạc Huy xua tay: “Không cần lo lắng nhiều như vậy. “Chuyện tôi muốn cậu làm chắc chắn là nằm trong phạm vi năng lực của cậu.



Lão Thử vội vàng gật đầu: “Anh Huy, nếu anh đã xem trọng tôi như vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức. “Anh yên tâm, trừ khi tôi chết, bằng không bất cứ chuyện gì tôi đều có thể giúp anh được.



Lâm Mạc Huy mỉm cười: “Lời này của cậu cũng khoa trương quá đi, không có chuyện sống chết gì ở đây cả “Được rồi, cậu đi theo tôi.” “Đúng rồi, bác Lưu và Điềm Điềm sẽ đến thành phố Hải Dương sống một thời gian. “Ở bên đó sẽ có người chăm sóc cho bọn họ.



Lão Thử dùng sức gật đầu, vội vàng nói: “Anh Huy, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh.”



Lâm Mạc Huy nhìn về phía bác Lưu: “Bác Lưu, còn bác thì sao?”



Bác Lưu cũng vội vàng gật đầu: “Tôi nghe theo cậu!” “Ông già như tôi đây, một thân một mình, không họ hàng thân thích, đi chỗ nào cũng như nhau cả thôi.” “Có thể đến thành phố lớn như Hải Dương, chắc chắn là tốt hơn so với cái khu dân nghèo ở thị trấn này nhiều



Lâm Mạc Huy cười nói: “Vậy là tốt rồi.” “Thái Tử, làm phiền anh rồi.”



Thái Tử xua tay: “Được rồi, chút việc nhỏ này thì có là “Nhưng anh đến Tô Vân cũng nên cẩn thận. “Thế lực của mười đại gia tộc ở Tô Vân không phải là dạng vừa đâu”



Lâm Mạc Huy gật đầu: “Tôi biết chừng mực mà “Chuyện này không cần phải tiết lộ tin tức ra ngoài. gì." “Tránh cho mười đại gia tộc ở Tô Vân lại nghe ngóng được.



Thái Tử gật đầu, anh ta đưa bác Lưu và Điềm Điềm rời đi trước.



Người của mười đại gia tộc xử lý hậu sự bên này cũng đều đã đi hết rồi.



Còn về phần Lâm Mạc Huy, anh cho người chạy đi tìm một chiếc xe bình thường có rèm che, tối hôm ấy bảo Lão Thử lái xe cả một đêm để đến Tô Vân.



Hiện tại anh muốn biết phương pháp luyện chế Tái Tạo Hoàn của Vĩnh Xuân Đường là như thế nào, nhưng chỉ dựa vào mỗi điều này, anh cũng không thể biết Vĩnh Xuân Đường là thế nào.



Cho nên anh chỉ còn cách phải tự mình đến Tô Vân, giải quyết triệt để chuyện này. Tái Tạo Hoàn là vốn liếng của công ty dược phẩm



Hưng Thịnh trong tương lại, cũng là vốn liến của Lâm Mạc



Huy về sau. Vì vậy, anh tuyệt đối không phép người khác nhúng tay vào tranh giành.



Chuyện của huyện Phương Xuyên bên này náo lọa không nhỏ, mười đại gia tộc ở Tô Vân chắc chắn đã nghe được tin tức rồi, nói không chừng còn đang đề cao cảnh giác với Lâm Mạc Huy.



Trong tình huống như thế này, Lâm Mạc Huy chỉ có thể đơn thương độc mã, lặng lẽ âm thầm đến Tô Vân để giải quyết chuyện này.



Anh không mang theo những người khác, chỉ dẫn theo một mình Lão Thử, đó là để che giấu.



Hơn nữa, xuất thân của Lão Thử là một tên móc túi, sẽ có một vài thời điểm khả năng này của anh ta giúp được Lâm Mạc Huy chút chuyện quan trọng.



Còn về phần chuyện của bác Lưu và Điềm Điểm đến thành phố Hải Dương, là Lâm Mạc Huy đã nghĩ tới từ trước rồi.



Tính huống của Lão Thử và Điềm Điềm so với tình huống lúc trước của anh không có khác biệt gì lớn lắm. Lâm Mạc Huy đối với Lão Thử vẫn luôn tán thưởng, Lâm Mạc Huy chuẩn bị mang theo anh ta bên người là để bồi dưỡng, coi như là cho đối phương một cơ hội.



Còn cô nhóc Điềm Điềm, đứa nhỏ này thật ra cũng hiểu chuyện lắm, rất đáng yêu, đưa đến thành phố Hải Dương, ở cùng với Lâm Quế Anh, cũng coi như là tìm cho con bé một người bạn thân.



Mà phải kể đến Lâm Mạc Huy thật sự rất bội phục bác



Lưu.



Cái ông già này, có thể không màng tính toán, chăm sóc Điềm Điềm một thời gian dài như vậy, thậm chí còn tự lấy tiền của mình chữa bệnh cho cô nhóc, điều này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.



Hơn nữa, Lâm Mạc Huy cũng nhìn ra được y thuật của bác Lưu này quả thật rất không tồi.



Cho nên, Lâm Mạc Huy có dự định sẽ dẫn ông ấy đến hiệu thuốc của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt để ngồi xem bệnh.



Bởi vậy, chắn chắn so với huyện Phương Xuyên vẫn là tốt hơn nhiều lần, cuộc sống của ông ấy cũng có thể tốt lên một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK