Ngay cả những người ở xung quanh cũng chết lặng. Hai người này mỗi người đều nặng hơn bảy mươi lăm cân.
Hai người đồng thời bị Lâm Mạc Huy đánh bay, rất cuộc thì thực lực của Lâm Mạc Huy mạnh đến mức nào?
Nhưng Hoàng Mao cũng không quan tâm đến những điều đó, anh ta che cổ lớn tiếng gào thét: “Giết chết nó. Giết chết nó cho tao” “Mẹ kiếp, sợ cái gì hả?” “Chúng ta có nhiều người như vậy, mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết nó rồi. “Lao lên giết chết nó.”
Lúc này đám người mới lấy lại tinh thần, lại một lần nữa cầm vũ khí lao về phía Lâm Mạc Huy.
Lão Thử lập tức mở cửa xe, muốn xuống giúp đỡ Lúc này, Lâm Mạc Huy đá một cước đóng cửa xe lại. “Không được đi xuống"
Lâm Mạc Huy hét lên một tiếng, sau đó anh xoay người một cái, trở tay siết chặt cổ tay của người đàn ông ở phía sau. Người đàn ông này mang theo một con dao rựa, ban đầu định đánh lén Lâm Mạc Huy.
Bị Lâm Mạc Huy siết chặt cổ tay, anh ta vô thức muốn rút tay về. Nhưng anh ta nào phải đối thủ của Lâm Mạc
Huy.
Lâm Mạc Huy siết chặt cổ tay của anh ta, dùng sức vặn mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay của người đàn ông này trực tiếp bị vặn trật khớp.
Người đàn ông hét lên một tiếng thảm thiết, cơn đau dữ dội khiến đầu anh ta đầm đìa mồ hôi ngay lập tức.
Lâm Mạc Huy vẫn chưa dừng tay, nắm lấy cổ tay anh ta dùng sức đẩy mạnh.
Lần này xương gãy trực tiếp đè lên, lúc này mới là khoảnh khắc đau thấu tim gan.
Người đàn ông há to miệng, đã không thể phát ra âm thanh nữa.
Lâm Mạc Huy buông tay ra, người đàn ông trực tiếp nằm trên mặt đất, thật lâu sau mới phát ra tiếng hét như heo bị chọc tiết.
Nhưng Lâm Mạc Huy cũng không thèm để ý đến anh ta, anh lao thẳng vào đám người, đánh nhau với bọn chúng. Mặc dù đám người này có quân số đông đảo, nhưng dù sao bọn chúng cũng chỉ là một đảm lưu manh.
Bình thường ở địa phương nhỏ bé này, cũng chỉ dám ức hiếp những người bình thường không dám phản kháng mà thôi. khi chạm trán với một kẻ mạnh như Lâm Mạc Huy, bạn chúng nào phải là đối thủ của anh.
Sau một cuộc đối đầu, lại có mấy người bị đánh gục.
Mà những người khác cũng chết lặng, cầm vũ khí vung tay loạn xạ, nhưng cũng không biết cuối cùng nên đánh như thế nào.
Những người này không giống với nhóm người được tập hợp bởi mười gia tộc đứng đầu ở thành phố Quảng Dương.
Những người đó là những kẻ liều mạng thực sự, có thể liều mạng với người khác, không hề sợ chết.
Còn những người này chỉ là một đám du côn lưu manh. Lâm Mạc Huy vừa ra tay, đã đánh cho bọn chúng biết sợ trước, những người này hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Tình thế hoàn toàn nghiêng về một phía, những tên du còn lưu manh này hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào khi ở trong tay Lâm Mạc Huy.
Chưa đến năm phút đồng hồ, đám người này đều bị đánh ngã, mà Lâm Mạc Huy lại không bị tổn hao một chút nào.
Bên trong xe, Lão Thử nhìn đến sững sờ.
Anh ta có nằm mơ cũng không thể nào ngờ Lâm Mạc Huy lại mạnh đến như vậy, có thể một mình đánh bại nhiều người như vậy.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Lâm Mạc Huy lại tự tin như vậy, vì anh có bản lĩnh thực sự.
Cuối cùng, hiện trường chỉ còn lại một mình Hoàng
Mao là còn đứng.
Nhưng Hoàng Mao lúc này cũng chết lặng.
Hôm nay anh ta tụ tập hơn hai mươi tên du còn lưu mạnh, ban đầu còn nghĩ có thể bảo mối thù ngày hôm qua.
Nhưng anh ta có nằm mơ cũng không thể nào ngờ Lâm Mạc Huy lại có thực lực mạnh đến như vậy, có thể dùng sức một người đánh bại hơn hai mươi người này.
Ở thành phố nhỏ này, bình thường gặp được đều là những người bình thường, người mạnh nhất mà anh ta từng gặp là một người lính đặc chủng đã xuất ngũ, một người có thể chiến đấu với ba đến năm người, nhưng ba đến năm người này đều không có vũ khí.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một cao thủ chân chính nào, thậm chí không có cách nào tưởng tượng ra trên đời này lại có một cao thủ như vậy.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đi từng bước về phía mình, Hoàng Mao bị dọa đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Muốn lui lại, nhưng hai chân lúc này như bị rót đầy chì, hoàn toàn không thể nào nhấc lên được.
Lâm Mạc Huy đứng ở trước mặt Hoàng Mao, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta: “Bây giờ, anh còn muốn bắt tôi quỳ nữa không?”
Sắc mặt Hoàng Mao trắng bệch, liên tục lắc đầu giống như trống bỏi: “Đại ca à, em... Em có mắt mà như mù, anh...
Lâm Mạc Huy không chút lưu tình ngắt lời anh ta: “Tôi không thích người khác đứng nói chuyện với tôi.”