Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lữ Trường Minh không biết Lâm Mạc Huy, nhưng anh ta biết Hổ Đông An.



Thậm chí, trước khi Hổ Đông An còn chưa theo Lâm Mạc Huy, anh ta đã gặp Hổ Đông An.



Lúc đó Hổ Đông An chỉ là vua Hổ của Nam Mộc Lam, nhưng đã là nhân vật Lữ Trường Minh không đụng tới được.



Sau này, tuy rằng nhà họ Lữ bước vào mười đại gia tộc, nhưng địa vị của Hổ Đông An cũng rất cao, trở thành vua ngầm chân chính của thành phố Hải Tân.



Lần trước, Lữ Trường Minh không cẩn thận đã mạo phạm bạn của Hổ Đông An, sợ đến mức quỳ trên đất nửa ngày.



Mà Hổ Đông An căn bản không nhìn anh ta một cái, đây là chênh lệch giữa hai người.



Bây giờ, nhìn thấy Hổ Đông An ở đây, trong lòng Lữ Trường Minh có thể không kinh ngạc sao?



Thế mà, cô Vương vẫn không biết chuyện gì.



Cô ta lập tức tiến đến bên cạnh Lữ Trường Minh, lớn tiếng nói: “Chồng à, chính là tên khốn nạn này” “Vừa nãy, chính anh ta giúp tên họ Lâm kia ở đây. “Còn nói gì mà muốn băm em, còn căn bản không xem nhà họ Lữ chúng ta ra gì!” “Chồng, dù sao anh cũng không thể bỏ qua cho anh ta



Nghe thấy lời này, Lữ Trường Minh như sắp khóc rồi.



Không bỏ qua Hổ Đông An?



Bây giờ là Hổ Đông An sẽ không bỏ qua cho anh ta chứ? Hổ Đông An lườm Lữ Trường Minh: “Này, đây không phải là ông chủ Minh sao?” “Trách sao, mang theo nhiều người như vậy, chuẩn bị giết chết tôi à?” Lữ Trường Minh sợ đến run cầm cập, run giọng nói: “Anh... Anh Hồ, thật ngại quá.” “Tôi... Tôi thật sự không biết là ngài ở đây, tôi.. “Vừa nãy có chỗ mạo phạm, vẫn xin ngài người lớn rộng lượng, đừng...đừng tính toán với loại người tầm thường như tôi đây “Ngài xem tôi như cái rắm, bỏ qua tôi, tôi... Sau này tôi cũng không dám nữa.



Mặt cô Vương và Triệu Trạch Minh bên cạnh vốn còn hả dạ, bây giờ nhìn thấy tình hình này của Lữ Trường Minh, hai người ngây ra rồi.



Đây là chuyện gì thế?



Cô Vương túm lấy Lữ Trường Minh, vội nói: “Chồng à, anh làm gì vậy?” “Tên khốn nạn này, vừa muốn chém chết em, anh... Anh phải báo thù giúp em chứ!



Lữ Trường Minh suýt chút nữa tức chết, dồn sức tất một cái lên mặt cô Vương, miệng chửi mắng nói: “Đồ ngu, em im miệng cho anh!” “Em có phải vị này là không hả?” “Anh nói cho em biết, vị này là anh Hổ của Nam Mộc Lam!” “Bây giờ, những ông lớn kia của cả thành phố Hải Tân đều kính trọng anh Hổ, có biết không?”



Cô Vương sững sờ rồi.



Đương nhiên cô ta từng nghe qua danh hiệu của anh Hồ Nam Mộc Lam, nhưng cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, người trước mặt bản thân này lại là anh Hổ Nam Mộc Lam.



Cô ta không khỏi sợ đến toàn thân run cầm cập, cũng không dám nói một câu nào nữa.



Xúc phạm anh Hồ Nam Mộc Lam, đó không phải là tìm cái chết sao?



Còn Triệu Trạch Minh bên cạnh thì há hốc mồm rồi.



Cậu ta vốn xem Lữ Trường Minh là nhân vật lớn, cho nên, hao tổn tâm sức nịnh bợ cô Vương, muốn bước lên con đường này của Lữ Trường Minh.



Nhưng cậu ta nằm mơ cũng không ngờ, Lữ Trường Minh được cậu ta xem là nhân vật lớn, bây giờ ở trước mặt Hổ Đông An lại bị dọa thành bộ dạng này.



Cậu ta không khỏi nhìn về phía Lâm Mạc Huy, trong lòng nổi lên sóng gió cuồn cuộn.



Hổ Đông An có sức mạnh như vậy, vậy Lâm Mạc Huy nhìn như ma chê quỷ hờn này, rốt cuộc là nhân vật lớn trái đạo trời nào vậy?



Lòng cậu ta không khỏi kinh ngạc, lần này rốt cuộc bản thân đã mạo phạm người thế nào chứ?



Sớm biết tình hình như vậy, lúc đó cậu ta dùng hết toàn lực bảo vệ Lâm Quế Anh, vậy thì lần này, chẳng phải cậu ta có thể lên như diều gặp gió sao?



Nhưng, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi!



Hổ Đông An không nhìn Lữ Trường Minh một cái, đi thẳng đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, nói một cách cung kính: “Anh Huy, những loại hàng này, anh nói xem xử lý thế nào?” “Hay là, tôi trực tiếp bảo người kéo ra ngoài chặt đi được không?”



Lữ Trường Minh run cầm cập, đột nhiên anh ta phát hiện, lần này bản thân thật sự gặp họa lớn rồi.



Hổ Đông An lại nói chuyện với một người trẻ tuổi một cách kính cẩn như vậy, rốt cuộc người thanh niên này là thân phận gì?



Anh ta không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, tỏ ý anh ta mau chóng liên hệ cho người nhà họ Lữ.



Anh ta biết, nếu nhà họ Lữ không ra mặt, vậy lần này anh ta thật sự chết chắc rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK