Mục lục
Bắt Hồn Sư Nghèo Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1

Vào mùa đông khắc nghiệt vốn là lúc lạnh, hôm kia tuyết lại bắt đầu rơi nhiều mãi đến tận chạng vạng tối hôm nay mới dừng lại, nhưng dù vậy Vu Sơn cũng đã trở thành một vùng trắng xóa.

Sau khi những ngọn cây vừa thô vừa to được bao bọc bên trên một tầng tuyết trắng thì toàn bộ Vu Sơn giống như được khoác lên một tấm vải trắng, không có bất kỳ nếp gấp nào, trông vô cùng thoải mái.

Nhưng người trốn phía sau gốc cây đại thụ có thể không thoải mái.

"Anh, anh." Vừa thở hổn hển vừa gọi lên với giọng nói đầy sợ hãi, Vu Hữu Quốc đem một tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt còn một tay cẩn thận níu lấy đại ca Vu Hữu Dân bên cạnh đang ló đầu nhìn ra: "Chúng ta có phải gặp phải quỷ đả tường hay không?"

"Qủy đả tường cái quái gì!"

Vu Hữu Dân vẫn đang xem xét tình hình xung quanh nghe vậy lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn vào anh ta, cả hai người đều mặc áo bông dày màu đen nên đứng trong đống tuyết rất dễ làm người khác chú ý đến, may mà sắc trời cũng bắt đầu tối xuống, đáng tiếc cho dù trời có tối hơn nhưng bọn họ đứng trong tuyết trắng thì vẫn hơi lộ ra.

"Nhanh nhổ ra đi!"

Người già thường nói rằng, nếu nói những điều không nên nói thì phải nhổ nước miếng, hơn nữa phải nhổ liên tục thì mới có thể nhổ ra những điều không nên nói, và sẽ không xảy ra chuyện trên người chính mình nữa.

Sau khi Vu Hữu Quốc nhổ nước miếng với vẻ mặt đau khổ, nắm tay siết càng chặt hơn: "Nhưng chúng ta đã ở trong rừng vòng vo mấy giờ rồi mà vẫn chưa ra ngoài, đây không phải, đây không phải là cái kia sao?"

Đừng nhìn anh ta đã ngoài ba mươi tuổi nhưng thật ra cũng là một người nhát gan sợ phiền phức, nhất là đối với vật gì đó thì anh ta lại càng sợ hãi.

Vu Hữu Dân, người biết rõ tính tình của đứa em mình, hít một hơi thật sâu rồi cưỡng ép làm cho mặt mình nhìn hiền lành hơn một chút: "Bây giờ là thời đại nào rồi, sao đệ còn giống như mấy người già vẫn tin những điều đó chứ!"

"Nhưng mà…"

“Không phải, chẳng qua là!” Vu Hữu Dân hiền lành không được bao lâu liền trở nên dữ tợn:

“Chắc là bởi vì tuyết hai ngày nay quá lớn, đem che mất cả con đường cho nên trong lúc nhất thời chúng ta không tìm được Đông, Tây, Nam, Bắc, chỉ cần chúng ta giữ vững quyết tâm thì nhất định sẽ tìm được đường ra! "

Vu Hữu Quốc im lặng một lúc lâu, sau đó cuối cùng di chuyển chân ngồi xổm mà nhỏ giọng nói: "Đây chính là lòng tin mà anh nói sao?"

Cả người Vu Hữu Dân cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi.

Chính đứa em ngốc nghếch này của hắn ta lúc nào cũng có thể nói trúng tim đen vào thời điểm mấu chốt, hắn ta thực sự không tin, là người dân sống dưới chân núi Vu Sơn, nhiều thế hệ bọn họ đều sinh sống ở bên trong này.

Khi còn nhỏ đã đi theo người lớn lên núi đốn củi và tìm cây nấm, mặc dù vẫn còn hơn một nửa Vu Sơn không đi thăm dò nhưng những phần còn lại đều rất quen thuộc, nói câu tự tin nói chính là bọn họ nhắm mắt lại đều có thể miêu tả tất cả các đường lớn nhỏ ra vào Vu Sơn.

Nhưng hôm nay bọn họ vẫn không tìm ra được một con đường ra.

Giày đã bị nước tuyết thấm ướt mà trên người cũng bắt đầu lạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, bọn họ không bị chết đói cũng sẽ bị chết cóng.

Hai người hai mặt nhìn nhau vẫn luôn im lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh thanh thúy của nhánh cây gãy do tuyết đè lên thì không có âm thanh nào khác.

Nhưng điều này ở trong thôn nghe có vẻ rất bình thường nhưng hiện tại ở một nơi khác lại thật sự quỷ dị hơn vài phần.

Anh em hai người lặng lẽ hoạt động vài cái rồi xích lại gần nhau hơn.

Suỵt, suỵt, suỵt

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một âm thanh làm cho người rợn cả tóc gáy, Vu Hữu Quốc trực tiếp vươn hai tay ra ôm chặt lấy cánh tay của anh trai mình!

Sắc mặt của Vu Hữu Dân trắng bệch, hàm răng khẽ run lên mà thấp giọng dặn dò: "Thở từ từ, ánh mắt linh hoạt lên một chút."

Vu Hữu Quốc vội vàng gật đầu.

Lúc này anh ta cũng không cố hỏi ánh mắt của mình phải như thế nào mới trông có vẻ lanh lợi.

Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt.

Một lúc sau lại có một âm thanh khác như âm thanh vật gì đó bị giẫm lên trong tuyết, nhưng anh em hai người đi dạo qua lại cũng không phát hiện có ai ở xung quanh.

Nhưng âm thanh kia hết lần này tới lần khác càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Đột nhiên có một vài sợi tóc từ trên xuống dưới xuất hiện trước mặt anh em hai người.

"A!"

Lúc này cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, hai anh em dùng hết sức từ dưới gốc cây đại thụ kia chạy đi, mặc dù Vu Hữu Quốc nhát gan nhưng trong lòng lại rất tò mò, không nghe thấy vật kia đuổi theo sau thì anh ta một bên vừa chạy một bên vừa nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía chỗ vừa rồi.

Không nghĩ lại nhìn thấy một người phụ nữ cả người không mảnh vải che thân bám vào bên trên cây đại thụ kia, đầu hướng xuống dưới còn chân thì hướng lên trên, mà tóc rũ xuống ban nãy là do tư thế của người phụ nữ, khi cô ta bò xuống thì đầu tóc kia tự nhiên rơi ra trước mắt bọn họ.

Mà lúc này, khi Vu Hữu Quốc nhìn sang thì vừa vặn người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, nhìn không ra người phụ nữ xõa xuống tóc dài đen thẳng, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ cùng cái miệng lớn dính đầy máu hướng về phía Vu Hữu Quốc mà thè lưỡi ra liếm môi của mình.

"A a a! Qủy a anh quỷ a a a!”

Vu Hữu Quốc không chút nào cảm nhận được nữ quỷ đang câu dẫn chính mình mà thoáng cái vượt qua Vu Hữu Dân, Vu Hữu Dân làm sao dám nhìn lại để xác minh xem đứa em đã nhìn thấy gì, hai người giống như điên mà nghĩ muốn rời đi khỏi nơi thị phi này dù là đi hướng nào đi chăng nữa.

Bịch!

Vì chạy quá nhanh mà Vu Hữu Quốc đã vấp phải một thứ gì đó trên tuyết rồi ngã xuống đất.

"Hữu Quốc!"

Vu Hữu Dân giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt Vu Hữu Quốc chuẩn bị đỡ đối phương dậy, nhưng hắn ta không muốn lại vấp phải một thứ giống như đứa em mình.

"Đó là, đó là cái gì vậy?"

Khi Vu Hữu Dân đứng lên chuẩn bị kéo đứa em của mình, hắn ta chỉ nghe thấy hai mắt đối phương sững sờ đang nhìn chằm chằm vào chỗ bọn họ vừa vấp ngã mà run giọng nói.

Vu Hữu Dân nuốt một ngụm nước bọt nhìn sang, trong lúc nhất thời chỉ thấy bên cạnh cọng lông, không, phải nói là tóc trên tuyết nơi in dấu chân của bọn họ.

Hơn nữa cái này trông giống như một mái tóc ngắn.

Lại nhìn vào đôi tai bên cạnh chân của Vu Hữu Quốc, Vu Hữu Dân có thể kết luận rằng bọn họ vừa vấp phải là một cái đầu, một cái đầu người hơn nữa giới tính là nam.

Có lẽ vì cảm thấy nam quỷ lẫn nữ quỷ đều không thể thoát khỏi đòn tấn công từ cả hai phía, hoặc vì sự tò mò chế ngự sự sợ hãi, Vu Hữu Quốc run rẩy mà lấy tay phủi tuyết quanh cái đầu kia.

Lớp tuyết băng giá khiến cơ thể vốn đã lạnh giá của anh ta càng thêm khó chịu, nhưng anh ta lại phủi tuyết ra xa từng chút một như thể bị quỷ ám, cho đến khi cái đầu người kia hoàn toàn hiện ra trước mặt anh em hai người.

Đó là một cái đầu đẹp trai, ah, không đúng! Lẽ ra là một người, bởi vì dưới mặt tuyết có đầu có cổ cho nên dưới đất có lẽ còn có thi thể của người này.

Người này lớn lên quá đẹp trai, hai anh em đều sống hơn ba mươi tuổi mà chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào đẹp mắt như vậy, thậm chí ngay cả phụ nữ hay minh tinh mà bọn họ đã xem trên TV cũng không thể so sánh với người trước mặt này.

“Anh, anh ta còn sống không?"

Hai người Vu Hữu Quốc cả buổi cũng không nhìn thấy người này tấn công hay đe dọa, bọn họ nhìn chằm chằm vào phía bên kia.

Vu Hữu Dân cúng ngắc mà lắc đầu: "Không biết, có lẽ… chết a a a!"

"A a a!"

Thạch Lạn, người cảm thấy khó chịu khi bị kéo ra khỏi "chăn bông" vừa mở mắt ra thì thấy hai nhân loại đang chạy như thể bị quỷ đuổi.

Thạch Lạn nghi ngờ nghiêng đầu, sao hắn lại cảm thấy đầu mình có chút khó chịu giống như bị vật gì đá vào.

Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt.

Ngay lúc Thạch Lạn đang chuẩn bị chui xuống đất để cho mặt đất phủ đầu của mình, sau tai đột nhiên truyền đến một âm thanh.

Hắn vô cảm đem đầu mình quay một trăm tám mươi độ về phía sau, đối diện với nữ quỷ trần trụi, tứ chi chạm đất kia.

Nữ quỷ bị Thạch Lạn nhìn chăm chú đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, vừa lấy lại tinh thần lại choáng váng, cô ta đã chết rồi thì sao có thể cảm thấy khó thở chứ! Chắc là quỷ lực trên người mình bị người trước mặt này đánh cho... Tản ra...

Anh em Vu Hữu Quốc chắc lại vì quỷ đả tường mà chạy về đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng nữ quỷ kia cũng không kịp hét lên liền hóa thành khói.

Sau khi Thạch Lạn xử lý nữ quỷ quấy rầy giấc mộng của mình thì ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía anh em hai người đứng cách đó không xa.

Hai đùi hai người run lên nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Bên kia."

Sau khi Thạch Lạn nói xong hai chữ này liền quay đầu lại, hai người Vu Hữu Quốc nhìn thấy đầu của đối phương co rút xuống dưới mặt đất, một lúc sau liền biến mất.

"Anh, chúng ta chạy theo hướng bên kia sao?"

Nhìn vào ý tứ của cái đầu kia chính là để cho bọn họ đi đến hướng bên kia.

"Anh cái gì mà anh, mau chạy đi!"

Không phát hiện người ta cũng không làm cái gì cả liền làm biến mất một con quỷ! Lúc này không chạy cũng phải chạy!

Nhưng để bọn họ ngạc nhiên chính là chạy theo hướng do Thạch Lạn chỉ chưa đầy nửa giờ thì bọn họ đã nhìn thấy khu vực quen thuộc!

Bọn họ đã ra ngoài!

Ông Vu đang nhìn đứng ở cửa sân nhìn xung quanh, thấy vậy liền gọi bạn già của mình một tiếng: "Bọn họ cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, có thể đi thăm nơi nào đến lúc nào đó sẽ trở lại."

Ông Vu nghe thấy vậy thì lắc đầu: "Không đúng, tôi luôn cảm thấy bất an trong lòng, để tôi đi qua thôn nhìn xem... Aizz, đã về rồi!"

Lời còn chưa kịp nói xong thì ông ta đã thấy anh em Vu Hữu Dân cả người ướt sũng đã chạy lại.

Nhìn thấy cha mẹ, hai anh em hốc mắt đỏ hoe, suýt chút nữa bọn họ không trở về được!

"Con nói các con ở trên chân núi gặp một nữ quỷ cùng với một nam quỷ đem mình chôn ở dưới đất sao?"

Trong phòng lửa, ông Vu vừa hút điếu thuốc lá vừa nhìn hai người con trai đối diện đã thay quần áo đang uống canh gừng.

"Đúng vậy! Nữ quỷ kia thật đáng sợ, cô ta, cô ta còn muốn ăn thịt con!"

Vu Hữu Quốc gật đầu lia lịa rồi thuận tiện làm động tác thè lưỡi ra liếm môi của nữ quỷ cho cha mình xem.

Ông Vu:...

"Mặc dù nam quỷ đó chôn mình dưới đất nhưng anh ta đã cứu chúng con một mạng nên anh ta hẳn là một quỷ tốt." Vu Hữu Dân nhíu mày: "Nhưng anh ta thật sự rất lạ mặt, chắc không phải người trong thôn Vu Sơn chúng ta."

Cũng không biết tại sao lại chết trên Vu Sơn.

Ông Vu lại hít thêm mấy hơi thuốc lá, củi cháy lâu lâu lại phát ra những âm thanh cháy réo rắt: "Nữ quỷ không mặc quần áo có lẽ tới từ Đại Thanh Sơn bên kia, cô ta đã chết mấy chục năm rồi, người gặp qua cô ta nếu vận khí tốt thì sống, còn vận khí xui xẻo thì bị cô ta hại chết."

"Rốt cuộc cô ta chết như thế nào, làm thế nào mà cô ta không có quần áo chứ?"

Lòng hiếu kỳ của Vu Hữu Quốc lại trỗi dậy lần nữa, hỏi rằng nếu anh ta nghe lời anh trai anh ta nói trước đây và không tin những điều lung tung mà cha anh ta nói, nhưng sau khi trải qua chuyện này thì anh ta cảm thấy rằng cha mình có thể là một cao nhân.

Đừng nhìn anh em hai người tuy rằng đã ngoài ba mươi nhưng đến nay hai người vẫn còn là độc thân, nguyên nhân cũng là bởi vì ông Vu, ông Vu từng là một vị đạo sĩ, sau này Đạo quán đóng cửa nên ông ta hoàn tục quay về thôn lấy vợ, sinh con.

Nhưng ngày đó người ta kiêng kỵ mê tín dị đoan, lại thêm ông lén lút đoán mệnh cho người ta cho nên đã bị bắt mấy lần rồi, đã từng ngồi tù, bị người trong thôn tránh xa, thậm chí kéo theo cả gia đình ông cũng bị người trong thôn tránh xa.

Giao thông trong thôn Vu Sơn cũng không được tốt, cho dù hiện tại đã là thế kỷ XX nhưng phong tục của trước kia vẫn được duy trì, không ai giới thiệu đối tượng cho anh em Vu Hữu Quốc, mà cũng không có cô gái nào bằng lòng kết hôn với bọn họ, cứ như thế biến thành trai ế.

"Trước khi chết, cô ta lén ngoại tình bị chồng cô ta phát hiện, rồi lột quần áo và treo ngược lên chỗ sâu trên cây đại thụ ở Đại Thanh Sơn cho đến chết đói, có lẽ cô ta không cam lòng khi chết như thế này nên vẫn luôn đi lang thang ở núi rừng Đại Thanh Sơn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cha nghe nói có người gặp phải cô ta ở Vu Sơn bên này, hơn nữa còn là các con."

Ông Vu vô cùng khó hiểu, hai đứa con trai của ông ta vía cũng không nhẹ, tại sao lại gặp hai con quỷ chứ!

“Còn về nam quỷ đã cứu con kia…” Ông Vu cau mày, thuốc lá trong tay cũng buông xuống: “Hắn chôn ở dưới đất không nhúc nhích được, chắc là không có chỗ ở, người cứu người còn ân tình, quỷ cứu người còn quỷ tình, hắn thả các con ra ngoài có thể muốn chúng ta báo đáp hắn."

"Báo đáp như thế nào?"

Vu Hữu Dân vội vàng hỏi, hắn ta cũng không muốn nợ ân tình của quỷ.

"Đồ tốt nhất trong nhà chúng ta là cái giường do lũ trẻ nhà họ Chu mang về ở lối vào thôn cách đây một thời gian, nếu ngày mai không có tuyết rơi thì các con sẽ đem cái giường đó đến nơi các con gặp phải quỷ kia, cha vẽ cho các con hai lá bùa hộ mệnh, yên tâm đi, không có việc gì đâu."

Ông Vu tự tin vào tay nghề vẽ bùa khéo léo của mình.

Sau khi ông cụ ngủ say, Vu Hữu Quốc gãi gãi đầu nói: "Anh trai, hình như tốt nhất không phải là cái giường đúng không?"

Nhưng Chu Văn Bân đã nói, đó là cái được người trong huyện thành trải lên trên giường, gọi là nệm, chứ không giống như bọn họ bây giờ còn dùng rơm trải trên giường.

Nhiều gia đình trong thôn đều nhờ Chu Văn Bân mua nệm giùm, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Mặc dù chỉ mua một cái.

“Ai quản nó là giường hay nệm đâu, dù sao vẫn thoải mái hơn là ngủ dưới đất.”

"Cũng đúng."

Ngày hôm sau Thạch Lạn lại bị người đánh thức lần nữa, chính là hai người hôm qua.

Tại sao bọn họ lại đến đây?

Đầu của Thạch Lạn di chuyển trên mặt đất, mà động tác này cũng khiến Vu Hữu Dân phát hiện ra cái đầu kia đang ngọa nguậy.

"Chúng ta đi nhanh đi!"

"Hy vọng nam quỷ thích món quà cảm ơn này, sau này đừng tìm anh em chúng ta nữa."

Vu Hữu Quốc xoa xoa tay rồi nhanh chóng rời đi cùng anh trai.

Hôm nay trời không có tuyết rơi lại có chút nắng ấm, nhưng dù sao đang mùa đông giá rét nên nắng ấm cũng không ấm chút nào.

Chờ sau khi bọn họ đã đi được một lúc.

Sau đó Thạch Lạn mới chui đầu ra khỏi mặt đất, hắn nghi ngờ mà nhìn vào vật thể hình chữ nhật, mềm mại cách đó chừng một trượng.

Hắn biết đó là cái gì, nhân loại khi ngủ đều nằm trên đó, nhưng sư phụ lại nói thứ này không thoải mái bằng ngủ trong đất, cũng không phải là giường tốt.

Nhưng ngủ trong đất vào mùa đông thì không thoải mái chút nào, Thạch Lạn nhìn chằm chằm vào "cái giường" và thân thể hắn nhô lên khỏi mặt đất từng chút một, hắn mặc hắc y, khiến cho người ta ngạc nhiên là thậm chí còn "ở" trong lòng đất lâu như vậy nhưng trên người hắn không có chút vết bẩn và ẩm ướt nào.

Sau khi vươn tay chọc vào thứ đó, Thạch Lạn chớp chớp đôi mắt, nó hơi mềm mại lại còn có chút co giãn, nhìn màu sắc tuy có hơi hồng nhưng ở trên nền tuyết vẫn nổi bật, còn có vài phần xinh đẹp.

“Thử một lần đi.” Nhìn giường này lúc nào cũng cứng rắn và có màu nâu, Thạch Lạn quyết định không nghe lời sư phụ mà tự mình thử một lần, nếu cái giường không thoải mái thì sau này hắn dùng vật kia che ở trên đất của mình nằm, có thể che đi cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè.

Thạch Lạn nằm trên cái giường mới cũng bất động như khi đang ngủ trên giường đất, hai mắt nhắm nghiền.

Sáng hôm sau Thạch Lạn ngồi dậy, ánh mắt sáng cực kỳ.

Cái giường này không tồi, hắn rất thích.

Nhưng một tháng sau, vào ban đêm, cái giường bị hư mất.

Sắc mặt Thạch Lạn không thay đổi đứng trước tấm đệm nhìn nó, hắn không muốn ngủ trên giường đất nữa, hắn vẫn muốn ngủ trên cái giường này.

Vì vậy hắn xuống núi tìm anh em Vu Hữu Dân, người đã đưa giường cho hắn trước đó.

Anh em Vu Hữu Dân ngủ trong một phòng nhưng chỉ có hai giường.

Vừa mới bắt đầu mơ mơ màng màng thì Vu Hữu Dân cảm thấy như thể có ai đó đang gõ cửa sân, nhưng hơn nữa đêm thì ai sẽ gõ cửa chứ?

Cho nên hắn ta không để ý đến.

Cố gắng học cử chỉ lịch sự của nhân loại - Thạch Lạn:…

Một lúc sau Vu Hữu Dân lại nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng lần này có vẻ là đập cửa phòng của bọn họ.

"Anh, đi mở cửa."

Vu Hữu Quốc bị đánh thức, quấn chiếc chăn nhỏ quanh mình rồi kêu lên mà cũng không mở mắt.

"Tại sao em không đi?"

Vu Hữu Dân không nhúc nhích, rõ ràng Vu Hữu Quốc cũng ở gần cửa nhất.

"Em ngủ rồi."

Sau khi nói xong Vu Hữu Quốc khịt mũi giả khò khè khiến Vu Hữu Dân tức giận đến mức ngồi bật dậy.

Tiếng đập cửa lại truyền đến lần nữa.

Hắn ta thở dài xỏ giày rồi đi về phía cửa: "Có phải cha không?"

Ông Vu nay tuổi đã lớn tuổi, buổi tối thường hay đi tiểu đêm, thỉnh thoảng còn thích đến gõ cửa phòng của bọn họ.

Thạch Lạn đang đứng ngoài cửa suy nghĩ một hồi sau khi nghe được lời này, cuối cùng thành thật trả lời: "Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, các anh có còn cái giường kia không?"

Nhân loại quan tâm đến bối phận nhất, mà hắn không thể là cha của một người một cách tùy tiện được.

Như vậy không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang