Đứa trẻ không thể nhìn thấy ánh mặt trời cũng không chỉ có tiểu quỷ, còn có những chủng tộc khác, trước khi có thể hoàn toàn khống chế sức mạnh của mình thì bọn họ sẽ không xuất hiện vào ban ngày, chỉ có đợi khi màn đêm buông xuống mới đi ra.
Sau khi bà Lâm làm cơm nước xong xuôi, hướng vào trong phòng gọi một tiếng: "Lão già, ăn cơm!"
Ông Lâm đứng ở trước cửa sổ thư phòng, đôi mắt nhìn thật sâu vào nhà ngang ở đối diện, nghe xong lời này một hồi lâu mới xoay người đi tới phòng khách: “Người nhà mới tới kia cũng không biết có bản lĩnh hay không.”
Động tác gắp đồ ăn của bà Lâm ngừng lại một chút, bà mím mím môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ông Lâm: "Ông muốn làm cái gì?"
Ông Lâm cụp mắt, không ngừng nhét cơm vào trong miệng của mình: "Hiện tại tôi đã không còn là cảnh sát."
Bà Lâm sợ hết hồn, vội vã đặt đũa xuống, một phát nắm lấy tay ông Lâm, sốt ruột nói: "Ông đừng làm tôi sợ! Dù cho ông không nghĩ đến tôi, cũng không nghĩ tới bọn nhỏ, thì, thì cũng nghĩ đến chị gái ông đi!"
Vừa nghe đến hai chữ chị gái, ông Lâm lập tức đặt bát ăn cơm lên bàn "đùng" một tiếng, gương mặt bình tĩnh đứng lên khỏi bàn ăn.
Để lại bà Lâm nghẹn ngào che mặt.
Vu Hữu Dân đứng hút thuốc ở đầu hẻm, từ sau khi đi theo Thạch Lạn, tật xấu hút thuốc của hắn đã được thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ cần trong lòng có vấn đề, hoặc là những lúc phiền chán thì vẫn không nhịn được mà muốn châm hai điếu.
Khói mù chui ra từ trong miệng mũi hắn ta, trẻ con và phụ nữ đi ngang qua vội vàng bịt mũi, gia tăng tốc độ đi qua hắn.
"Cho tôi một điếu." Âm thanh quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, Vu Hữu Dân không có chút do dự đã đưa một điếu qua.
"Tâm trạng không tốt?"
Ông Lâm hít một hơi thật sâu: "Cãi nhau với lão bà một trận."
Tay Vu Hữu Dân ngừng lại một lát, hắn ta biết vợ của ông Lâm, thật ra đây không phải là người vợ đầu tiên của ông, sau khi đứa con của vợ đầu mất tích, bà ta nổi điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần để trị liệu, chưa tới mấy năm thì mắc ung thư, chết rồi.
Bỏi vì sợ mẹ kế sẽ không đối xử tốt với mấy đứa nhỏ, vì lẽ đó nên Ông Lâm vẫn không muốn bước thêm bước nữa, là do cha vợ của ông nhìn không nổi, nên đã gả em vợ đã có ý với ông từ trước cho ông.
Cái này cũng được xem như là cưới cả hai chị em.
"Đều đã già đầu rồi, sao còn cãi nhau nữa?" Giọng nói của Vu Hữu Dân mang theo chút ước ao, cười cười: "Tôi muốn bị làm phiền còn không có ai muốn làm phiền tôi đây, tuổi tác cũng lớn như vậy rồi, yên tĩnh một chút."
"Cũng đúng." Vẻ mặt của ông Lâm hơi ngưng lại.
Hai người lại trầm mặc một hồi, mãi cho tới khi điếu thuốc đang hút ở trên tay cháy hết, ông Lâm mới đột nhiên cười nói: "Cậu biết?"
Vu Hữu Dân không quen nói dối, hơn nữa đối với ông già trước mặt này, hắn cũng không biết phải nói dối cái gì, bèn im lặng.
Ông Lâm cũng không để ý hắn có nói hay không, mà là tựa vào trên tường của ngõ nhỏ, dùng con mắt vẩn đục nhìn về phương hướng nhà ngang: "Cậu nói cho tôi biết, tiên sinh nhà các cậu thật là một người có bản lĩnh sao?"
"Có."
Vũ Hữu Dân vỗ ngực, nghiêm mặt nói.
Ông Lâm thấy vậy thì cười ha ha: "Vậy thì mời đi thôi, tôi muốn nhờ tiên sinh của các cậu một chuyện, tôi sẽ trả tiền công."
Vu Hữu Dân nhớ đến Thạch Lạn, hơi do dự, ý của tiên sinh chính là, chuyện này vốn không có quan hệ gì với bọn họ.
"Tiên sinh của chúng ta... "
Dẫn ông ấy vào đi.
Giọng nói của Thạch Lạn truyền đến bên tai của Vu Hữu Dân, lời nói trên miệng tức khắc thay đổi: "Tiên sinh của chúng tôi đang đợi ông nói câu này đây! Xin mời."
Thạch Lạn nhìn lão nhân ở trước mặt, chờ đối phương mở miệng.
Mà Ông Lâm cũng đang đánh giá ngoài sân: "Tôi nhớ ở nơi đây có hai cây hoa mai?"
"Chuyển đi rồi."
Thạch Lạn bình tĩnh nói.
Ông Lâm khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía hắn: "Thạch tiên sinh, tôi chỉ muốn biết, đứa trẻ ở trong nhà của bọn họ rốt cuộc là ai? Là được bọn họ nhận nuôi hay là lừa đảo."
"Không phải nhận nuôi cũng không phải lừa đảo." Thạch Lạn nhấp một hớp trà: "Nó không phải đứa trẻ loài người."
"Có, có ý gì?"
"Đó là Tiểu Niệm quỷ, không giống với tiểu quỷ của loài người, đó là tiểu quỷ được gọi ra bởi ý thức của bọn họ, không thuộc về trời đất, chỉ thuộc về bọn họ."
Một khi niềm tin của bọn họ sụp đổ, thì Tiểu Niệm quỷ này cũng biến mất theo.
"Vậy con của tôi đâu? Con gái của tôi đâu? Có phải là bị bọn họ, hay là bị con trai của bọn họ giết rồi?"
Tâm tình ông Lâm trở nên kích động nhìn Thạch Lạn, Thạch Lạn chưa kịp trả lời, ông đã mở miệng đầy khẳng định: "Là đứa bé kia, nhất định là do đứa bé kia làm! Nếu không tại sao khi con gái của tôi biến mất, đứa bé kia cũng biến mất theo?"
"Chú Lâm, bình tĩnh đi." Vu Hữu Dân thấy ông ta cứ thì thà thì thầm, vội vàng giữ chặt vai của ông, khuyên nhủ.
"Tôi không có cách nào để bình tĩnh được, đó là con của tôi! Con bé ngoan ngoãn như vậy, làm sao lại vô duyên vô cớ biến mất?" Khuôn mặt ông Lâm thống khổ, ông nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là nụ cười vui vẻ của con gái.
"Ông muốn gặp cô bé sao?"
"Muốn! Tôi muốn! Thạch tiên sinh, ngài biết con bé ở đâu."
"Cô bé ở bên cạnh ông." Thạch Lạn chỉ vào một chỗ ở bên phải của ông Lâm: "Cô bé cầm hoa Hồng Quyên, toàn thân mặc một bộ váy màu trắng điểm đỏ, gò má phải có một lúm đồng tiền, cười lên rất đáng yêu."
Thoáng chốc nước mắt của ông Lâm chảy xuống: "Đúng, đó là váy tôi mua cho con bé, ngày đó con bé mặc nó lần đầu tiên, còn có đôi dép nhỏ dưới chân của con bé, là mẹ của con bé mua cho nó."
Cô gái nhỏ nghe thấy lời này, lập tức vội vàng nâng chân của mình lên ra hiệu Thạch Lạn nhìn dép nhỏ của mình, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.
"Thạch, Thạch tiên sinh, ngài có thể để tôi nhìn thấy con bé không?"
Vẻ mặt ông Lâm tràn ngập khát vọng, Thạch Lạn bình tĩnh nhìn ông một hồi lâu, lấy một bát nước cũ kỹ, thả một lá bùa đưa cho đối phương uống.
Ông Lâm uống một hơi, sau đó vội vàng nhìn về phía bên tay phải của mình, nhưng lại không nhìn thấy cái gì, ngay lúc ông định chất vấn Thạch Lựu, đột nhiên bên trái của ông truyền đến một luồng hơi lạnh.
Trong lòng Ông Lâm vui vẻ, vội vã nghiêng đầu nhìn sang bên trái, kết quả lại bị thứ nhìn thấy dọa sợ đến ngã sập xuống mặt đất!
"Chú Lâm, chú làm sao vậy?"
Vu Hữu Dân vốn cho rằng ông Lâm sẽ một mặt vui mừng, lại nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của đối phương, ngập tràn nghi hoặc tiến lên muốn đỡ ông đứng dậy, nhưng nét mặt ông Lâm trở nên kích động vỗ vào tay hắn, đẩy ra, sau đó mau chóng trốn ở phía sau hắn.
Thân thể ông run lên vì sợ hãi, ông Lâm cậy có Vu Hữu Dân ngăn cản giúp mình thì lập tức không ngừng đưa tay lên xoa hai mắt, muốn làm cho con mắt của mình sáng hơn một chút, lúc nãy chắc chắn là ảo giác.
Mà sau khi ông ta cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía bên trái lần thứ hai, cả người đứa bé trai đầy khí đen này cười nhe răng trợn mắt với ông ta, da dẻ trắng xanh, hai mắt đỏ ngầu chứng tỏ tiểu quỷ này là bị người hại chết.
"Làm, làm sao lại như vậy."
Ông Lâm vội vàng nhìn về phía Thạch Lựu, một tay bắt Vu Hữu Dân ngắn ở bên trái của mình, muốn ngăn cản đứa bé trai kia tới gần, nhưng ông ta không nghĩ đến việc tiểu quỷ kia lại trực tiếp đi xuyên qua thân thể Vu Hữu Dân, cái trán màu xanh tím của đứa bé kia, lúc này đang cọ trên cánh tay ông.
Nhưng cái màu sắc này lại giống như cọ mãi không mất, lại càng ngày càng dọa người, Ông Lâm căng thẳng nuốt nước miếng, ông muốn dùng tay đẩy vật kia ra, nhưng khi đụng vào đối phương liền trực tiếp xuyên qua, hoàn toàn không thể đụng đến.
"Thạch tiên sinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!"
Ông Lâm bị tiểu quỷ làm cho không ngừng lui về phía sau, mãi đến khi tới tận góc tường không có chỗ nào có thể trốn mới núp ở trong góc, lần thứ hai hét lớn về phía Thạch Lạn.
Cơ thể Thạch Lạn hơi nghiêng về phía trước, lại không nhìn Ông Lâm một cái, hắn nhìn trà âm đang bốc hơi nóng ở trước mặt.
"Có hai lý do khiến ông không thể nhìn thấy con gái của mình, lý do số một, ông làm cảnh sát cả đời, trong tay dính không ít máu, sát khí trên người quá nặng. Thứ hai là trên người ông cõng một khoản nợ tội ác, oán khí trên người nó vẫn bao phủ trên cơ thể ông, ông sẽ không có cách nào nhìn thấy người mà ông muốn nhìn."
Đôi môi Vu Hữu Dân khẽ run, con mắt nhìn về phía khuôn mặt xám như tro tàn của ông Lâm, thực sự không thể tin được những thứ mà chính mình nghe được.
"Khoản nợ tội ác... Ông giết ai?"
………………………….
Ông Lâm nhìn tiểu quỷ gần ngay trước mắt, nước mắt đầy mặt:
- "Xin lỗi... Khi đó tôi quá phẫn nộ, cho nên mới giận chó đánh mèo lên cậu, tôi, tôi không cố ý."
Tiểu quỷ nghe vậy thì nhăn răng, con mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chặp ông ta, trên mặt tất cả đều là thù hằn.
Năm đó, sau khi con gái nhỏ của ông Lâm mất tích, tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng đứa con của vợ chồng nhà họ Dương, nhưng đứa bé con nhà họ Dương cũng không tìm thấy, điều này làm cho vụ án bị ngừng lại ở chỗ đó, không có cách nào tiếp tục điều tra.
Ông Lâm không tin tà ma quỷ quái, ngày sáng đêm tối đều đi tìm trong thành phố, nhưng người đầu tiên mà ông tìm được lại là đứa bé nhỏ nhà họ Dương.
Con gái mình đang không rõ tung tích, nhưng đứa bé nằm trong diện hoài nghi lại quần áo sạch sẽ, nhìn qua không ăn chút đau khổ nào.
"Tôi, tôi không muốn động tay, tôi chỉ truy hỏi nó tung tích của con gái tôi, nhưng sau khi nó nhìn thấy tôi thì bỏ chạy!"
Nếu như không làm việc trái với lương tâm thì sao phải chạy?
Ông Lâm đuổi theo đối phương, muốn mang người về cục cảnh sát để truy hỏi thật tốt, nhưng đứa bé nhà họ Dương lại cắn tay ông ta, còn muốn chạy, Ông Lâm vốn đang tức giận, thấy vậy lập tức tàn nhẫn dùng tay bịt kín miệng mũi của nó, lúc đầu chỉ muốn hù dọa đối phương một hồi, nhưng như thế nào ông ta cũng không nghĩ đến, lại bịt người ta tới chết...
Sau khi xử lý xác chết, ông Lâm vẫn tìm kiếm như thường, sẽ không có ai hoài nghi một người cha bị mất con gái.
"Ông nên biết, việc này không có quan hệ gì với nhà họ Dương."
Thạch Lạn nhẹ giọng nói.
Ông Lâm nhìn mặt của tiểu quỷ, cúi thấp đầu xuống.
Thật sự, khi đó đứa bé nhà họ Dương bị ông giải quyết, theo lý thuyết vợ chồng nhà họ Dương nên sốt ruột, nhưng vợ chồng họ cũng không lộ ra những tâm tình đó, cả ngày bọn họ đều sa sút ngồi ở trong nhà, chờ đợi cảnh sát tra ra chân tướng, tìm thấy con trai của bọn họ, cũng trả cho con của bọn họ một cái trong sạch.
Nhưng ông Lâm lại đẩy tất cả mọi lỗi lầm lên người vợ chồng nhà họ Dương, nếu như vợ chồng nhà họ Dương dạy dỗ con trai của bọn họ thật tốt, thì những điều này sẽ không xảy ra.
Thạch Lạn nhìn da thịt đang run run của ông Lâm, đưa tay ra vẫy vẫy với đứa bé nhà họ Dương, đứa bé đó lập tức nhẹ nhàng lại đây.
Bàn tay Thạch Lạn nhẹ phẩy qua cuống họng của đứa bé họ Dương, lại đưa tay ra vỗ một cái lên đầu của nó, khí đen trên người của đứa bé lập tức phân tán ra.
"Nói đi."
Con mắt quỷ trong suốt của đứa bé họ Dương nhìn về phía ông Lâm, mở miệng nói: "Ngày đó không phải tôi muốn chạy trốn, tôi muốn dẫn ông đi về phương hướng của em gái, nhưng ông lại không đi theo tôi, còn muốn mang tôi đi, tôi sợ em ấy sẽ xảy ra chuyện, nên mới cắn ông, chạy về phía bên kia."
"Không thể nào! Vậy tại sao trên người của cậu lại sạch sẽ như vậy? Hơn nữa còn không nói lời nào!"
Ông Lâm thấy nó không có gây tổn thương cho mình, ngay tức khắc có sức mạnh để chất vấn.
"Tôi là con trai, con buôn kia thích tôi, chăm sóc tôi rất tốt, tôi thừa dịp bọn họ ngủ trưa chạy tới, tôi bị bọn chúng hạ thuốc, cổ họng rất đau không thể nói ra lời, tôi đã chỉ hướng cho ông."
Lúc này Ông Lâm mới nhớ lại, mỗi lần đứa bé nhà họ Dương muốn chạy trốn đều đặt tay ở phía trước, chẳng qua lúc đó ông ta chỉ nghĩ đứa bé này nhất định đã làm chuyện gì đó có lỗi với ông ta, cho nên mới nghĩ rằng nó muốn chạy trốn.
"Tại sao lại như vậy... "
Ông Lâm nhìn tay của mình, không thể tin được sự thật là như vậy.
Đứa bé họ Dương thở dài: "Khi đó tôi còn quá nhỏ, bọn họ cũng không cho tôi ăn uống đầy đủ, vì lẽ đó nên tôi không có sức lực, khi ra hiệu cũng không có đủ lực."